Tô Tử Câm nghe nói thế, cực kì khiếp sợ.
Khi Cố Lâm Uyên chưa soán vị thay đổi giang sơn Tô gia, lấy thân phận hoàng tử không được sủng ái, nàng tuyệt đối không có tư cách cưới Thẩm Mộc Nhiễm.
Nàng biết cho dù bọn họ coi như có tình cảm tốt, nàng cũng chỉ có thể nhìn theo Thẩm Mộc Nhiễm.
Muội ấy là báu vật trong tim của thái hậu, hoàng đế, là đối tượng mà tất cả mọi người nịnh bợ.
Tô Tử Câm chỉ là một trong vô số hoàng tử, một người không đáng chú ý.
Nàng thích Thẩm Mộc Nhiễm, cảm thấy cô nương này thẳng thắn khả ái lại rất thiện lương, cũng không có khả năng gả cho nàng nên chưa từng cố tình trốn tránh muội ấy.
Nàng làm sao cũng không ngờ, Thẩm Mộc Nhiễm sẽ có ý nghĩ ủy khuất chính mình như vậy.
Điều này khiến Tô Tử Câm càng thêm hổ thẹn.
"Ta không xứng với muội, cũng không thể cho muội hạnh phúc, muội không nên nghĩ như vậy."
Giọng Tô Tử Câm rất nhẹ, nhưng từng chữ lại run rẩy.
"Tử Câm ca ca, thích một người chính là thích, gặp gỡ, động tâm liền thích, không phải do yếu tố bên ngoài mà thay đổi."
Thẩm Mộc Nhiễm rất nghiêm túc nói: "Coi như huynh là ăn mày, là tội phạm, thậm chí là nữ tử thì thế nào? Huynh chính là huynh, người muội thích chính là huynh."
"Giống như cha mẹ muội, tình yêu của bọn họ xưa nay không vì tác động bên ngoài mà thay đổi, vẫn luôn theo tâm ý của mình."
Tô Tử Câm nghe nói như thế, trong lòng có sự xúc động nói không nên lời.
Cho nên Thương Lăng thích nàng, dù nàng là Hạ Triều Ca, là Mộ Thanh Yên hay là Tô Tử Câm sao?
Đó là thứ giấu sâu trong tiềm thức, không vì thân phận mà thay đổi.
Tô Tử Câm đau lòng ôm Thẩm Mộc Nhiễm, nàng nói: "Có phải muội đã nói như vậy với Hạ Dực Thần hay không?"
"Đúng vậy"
Thẩm Mộc Nhiễm lập tức thừa nhận.
Tô Tử Câm hít sâu một hơi, nàng rốt cuộc đã biết vì sao Thẩm Mộc Nhiễm lại biến thành cái dạng này.
Hạ Dực Thần không phải người tốt, trước đó là đố kị ẩn nhẫn, bây giờ là điên cuồng tra tấn.
Nàng lại giao Thẩm Mộc Nhiễm cho một tên cặn bã như vậy, nàng thật hận chính mình.
"Vì sao muội ngốc như vậy? Muội có thể không cần nói cho hắn ý nghĩ thật trong lòng muội, vậy thì không cần chịu khổ nhiều như thế!"
"Trong lòng nghĩ sao thì nói như vậy. Nếu như muội vì không muốn chịu khổ mà nói dối, vậy muội còn sẽ làm nhiều chuyện khác vi phạm nguyên tắc. Đến lúc đó không còn là muội nữa rồi."
Nước mắt Thẩm Mộc Nhiễm ào ạt chảy ra, nàng ôm Tô Tử Câm thật chặt.
"Đến lúc đó, Thẩm Mộc Nhiễm miệng đầy lời nói dối, xử sự khéo đưa đẩy, lòng dạ biến chất, sẽ không đáng để Tử Câm ca ca yêu thích nữa."
Tô Tử Câm nghe nói như thế, đau lòng không nói được.
Thế gian này, vì sao một nữ tử như Thẩm Mộc Nhiễm không thể được đối đãi ôn nhu?
Muội ấy lương thiện với thế giới này như vậy, vì sao thế giới này không thể cho muội ấy một chút thiện lương?
"Cho nên Mộc Nhiễm bây giờ vẫn là người trước đây đã viết "thanh thanh tử câm, du du ngã tâm", "đãn vi quân cố, trầm ngâm chí kim".
Trên khuôn mặt lấm bẩn của Thẩm Mộc Nhiễm lộ ra một nụ cười, soi sáng sơn động âm u này.
"Muội biết, Tử Câm ca ca sẽ không ghét bỏ muội không sạch sẽ, bởi vì huynh giống như muội, có thể bỏ qua yếu tố bên ngoài mà yêu thích một người."
Nghe nói như thế, Tô Tử Câm ngẩn ra, trong lòng vô cùng hổ thẹn.
Thật ra nàng không làm được.
Lúc yêu cho tới bây giờ, nàng đều không dũng cảm, càng không buông lỏng chính mình, bằng không nàng sẽ không chạy trốn khỏi Thương Lăng.
Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng bước chân ở bên trong phòng.
Tô Tử Câm cùng Thẩm Mộc Nhiễm quay đầu, chỉ thấy một người đi tới.
"Thì ra các ngươi ở chỗ này!"