Trước đó uống Mạnh bà thang, không có ký ức, không biết.
Bây giờ toàn bộ ký ức tồn tại, lại thấy một ánh mắt như thế, sẽ càng có nhiều cảm thụ khác nhau.
Mới có thể lý giải càng rõ ràng, trong ánh mắt Tô Tử Câm chất chứa bao nhiêu yêu thương.
Cố Lâm Uyên hôn trên trán Tô Tử Câm.
<<ed: hôn quài, FA muốn ngừng edit>>
Hắn xoay người, dùng chăn bọc thân thể Tô Tử Câm lại, sau đó xuống giường.
Một lúc sau, Cố Lâm Uyên cầm một hộp cao lên giường.
Mở hộp thuốc ra, một mùi thuốc mát lạnh xông tới.
“Kiên nhẫn một chút, có thể sẽ hơi đau.”
Tô Tử Câm nghe lời gật đầu.
Cố Lâm Uyên nhẹ nhàng bôi thuốc trên vết thương của Tô Tử Câm.
“Ái...”
Một tiếng như tê tâm liệt phế truyền đến, Cố Lâm Uyên vội dừng tay lại.
Ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tử Câm, trong tròng mắt đều là bối rối và đau lòng.
“Rất đau sao?”
“Không có.”
Tô Tử Câm nháy mắt mấy cái.
Cố Lâm Uyên đen mặt.
“Vậy nàng kêu cái gì?”
“Kêu trước chút mà, lỡ đau thật thì sao?”
Tô Tử Câm nói xong liền cười rộ lên, cười đến rất vui vẻ, xem như nàng thành công trêu cợt Cố Lâm Uyên rồi.
Cố Lâm Uyên trầm mặt, để sát vào Tô Tử Câm, dán lên khuôn mặt nàng.
Nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Làm bất cứ chuyện gì, đều phải trả giá đắt.”
Tô Tử Câm run lên, nụ cười lập tức biến mất.
Thấy Tô Tử Câm thành thật, sắc mặt Cố Lâm Uyên khá hơn một chút, hắn tiếp tục cúi đầu bôi thuốc cho nàng.
Cảm giác lành lạnh từ vết thương truyền đến, lạnh sâu vào tâm.
Giống như cảm giác trước đây nàng nhặt được băng hoa trước cửa Thiên Phủ Cung, hòa tan ở lòng bàn tay.
Nàng thật sự muốn nhìn dáng vẻ Cố Lâm Uyên sốt ruột bối rối một chút.
Thường ngày, hắn luôn mặt đơ, nói cái gì đều bày ra khuôn mặt đứng đắn.
Hiếm có cơ hội này, nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Một lúc sau, cuối cùng Cố Lâm Uyên cũng thoa thuốc xong, xoay người, nằm bên cạnh Tô Tử Câm.
“Về sau không được bó ngực.”
“Sẽ lộ.”
“Có ta ở đây, sợ cái gì.”
Tô Tử Câm đang muốn cảm động một chút, Cố Lâm Uyên lại bù một câu.
“Thật sự quá nhỏ.”
Tô Tử Câm sững sờ, từ trong giọng điệu bình tĩnh mà nghiêm túc của Cố Lâm Uyên, nàng nghe ra được sự ghét bỏ nồng đậm sâu trong nội tâm.
Nàng giật giật khóe miệng, lấy tay che ngực.
“Sắc lang!”
“Ừ.”
Tô Tử Câm sững sờ, đây là thừa nhận à?
“Nàng thích là được.”
Tô Tử Câm cúi đầu, khuôn mặt có chút nóng lên.
Nhưng vào lúc này, ở ngoài cửa phòng truyền đến một giọng trầm thấp.
“Vương gia, thuộc hạ trông giữ bất lực, Thẩm Mộc Nhiễm cùng Hạ Dực Thần đã trốn thoát.”
Người bên ngoài yên lặng trong nháy mắt, lại nói: “Có kế hoạch dự phòng, có chuẩn bị cướp người, chúng ta vội vàng không kịp chuẩn bị, đã phái người đuổi theo.”
Cố Lâm Uyên mặt không đổi sắc, hắn nói: “Biết rồi, lui xuống đi.”
Người bên ngoài ngu người sững sờ trong nháy mắt, cứ như vậy cho qua?
“Vâng, Vương gia.”
Trên giường, Cố Lâm Uyên quay đầu nhìn về phía Tô Tử Câm.
“Hạ dược giết người tấn công Phổ Tể Tự là kế hoạch của Hạ Dực Thần?”
Cố Lâm Uyên một tay chống đầu, nhìn Tô Tử Câm: “Tính ra ta sẽ một lưới bắt hết, tính ra cơ hội cướp người mới là kế hoạch của nàng?”
Tô Tử Câm mặt không đổi sắc, không có một tia bối rối, cũng không có một tia lúng túng khi bị nhìn thấu.
“Cái gì đều không thể gạt được Nhiếp Chính Vương có mánh khóe thông thiên.”
Cố Lâm Uyên cong môi, giống như cười mà không phải cười.
“Tính tất cả mọi người vào kế hoạch, hoàng thượng, nước cờ ngài hạ rất tuyệt.”
“Cho nên ta nói, ta chưa bao giờ nghĩ tới phải rời đi.”
Tô Tử Câm nghiêm túc nhìn Cố Lâm Uyên.