Bù thêm câu này, Tô Tử Câm liền hối hận ngay lập tức. Mặc dù, nàng và Cố Lâm Uyên kém nhau tận mười bốn tuổi, không sai lắm có thể coi như cha nàng, nàng cảm thụ được sự ấm áp của trưởng bối cũng là bình thường. Nhưng không phải chuyện gì thật đều có thể tùy tiện nói ra! Quả nhiên, khuôn mặt Cố Lâm Uyên trong nháy mắt liền đen xuống, khí áp lập tức rơi chậm lại, lạnh đến Tô Tử Câm run run. Chớp mắt sau, Cố Lâm Uyên trực tiếp ấn Tô Tử Câm ở trên giường. Tô Tử Câm nuốt nước miếng một cái, hoàn hảo cách cái áo choàng thật dầy, nếu không bánh bao nhỏ của nàng liền bại lộ. “Giống mẫu phi sao? Hiện tại ta liền để ngươi biết, có giống hay không nhé.” Cố Lâm Uyên cúi đầu cắn một cái trên môi Tô Tử Câm. Nhưng lần này, hắn không có dùng sức, mà là trằn trọc mút cắn, sau đó chậm rãi cạy hàm răng nàng ra. Thân hình cao Cố Lâm Uyên to, vóc dáng Tô Tử Câm rất nhỏ, bị hắn đè như thế, Tô Tử Câm vốn không thể động đậy. “Vương gia... Đoạn tụ...” Trong cổ họng Tô Tử Câm phát ra mấy chữ này, nhắc nhở Cố Lâm Uyên đang làm cái gì. Cố Lâm Uyên quả nhiên dừng lại, hắn ngẩng đầu buông Tô Tử Câm ra. Tô Tử Câm một hơi thở còn nghẹn lại, chỉ nghe Cố Lâm Uyên nói: “Ừm, ta chính là đoạn tụ, chỉ đoạn một mình ngươi.” Lời này như một đạo sấm sét, nổ tung trong đầu Tô Tử Câm. Đoạn tụ... Đoạn tụ... Cố Lâm Uyên vậy mà thừa nhận mình đoạn tụ! Tính cách Cố Lâm Uyên giống Thương Lăng, bá đạo lại băng lãnh, vậy mà thừa nhận mình đoạn tụ! Lần này, Tô Tử Câm triệt để kinh ngạc đến ngây người. Thừa dịp Tô Tử Câm kinh ngạc đến ngây người, Cố Lâm Uyên cúi đầu, lại bắt đầu nhẹ nhàng hôn đôi môi Tô Tử Câm. Cố Lâm Uyên đột nhiên cảm giác, thừa nhận mình đoạn tụ cũng không phải đại sự gì, thậm chí còn thở dài một hơi. Hắn thích Tư Mệnh, chỉ cần trong cốt tủy là nàng đã đủ rồi. Tâm tình Cố Lâm Uyên không tệ, lúc hôn Tô Tử Câm vô cùng ôn nhu, mang theo từng tia lưu luyến, phảng phất xuyên qua kiếp trước và kiếp này. Tư Mệnh của hắn, bởi vì hắn mà chịu hai đời khổ sở. Dù thế nào, đời này, hắn đều sẽ khiến nàng hạnh phúc, để cho nàng mở rộng cửa lòng chân chính tiếp nhận hắn, yêu hắn. Nghĩ như vậy, nụ hôn của Cố Lâm Uyên nhiều thêm mấy phần nhu tình mật ý. Nằm dưới thân Cố Lâm Uyên, Tô Tử Câm cảm thụ được khí tức của hắn biến hóa, cũng cảm thụ được sự ôn nhu và thương yêu của hắn. Trong lúc nhất thời, Tô Tử Câm lại ngẩn ngơ. Những năm tháng lưu luyến bên nhau, những ngọt ngào ấm áp đã lâu bỗng tràn về. Tô Tử Câm mở to hai mắt, nhìn chằm chằm hai tròng mắt Cố Lâm Uyên, nhìn chính mình trong mắt hắn. Tâm của nàng lại đang rục rịch. Lúc này, Cố Lâm Uyên vươn tay vào bên trong áo choàng, đưa tới lưng Tô Tử Câm, đang chuẩn bị đi dọc theo thắt lưng một đường lên trên. Tô Tử Câm giật mình vội vàng bắt lấy tay Cố Lâm Uyên. Nàng không có quấn ngực, sờ một cái, nhất định sẽ lộ. Cố Lâm Uyên là đoạn tụ, vừa lộ chỉ sợ cũng không tha cho! “Làm sao?” Cố Lâm Uyên rời khỏi môi Tô Tử Câm, nhìn nàng. “Ta... Ta...” “Ngươi muốn nói ngươi không phải đoạn tụ? Tô Tử Câm, ngươi không có lựa chọn khác.” Cố Lâm Uyên trực tiếp ngắt lời Tô Tử Câm, một chút đường lui cũng không chừa lại cho nàng. Đây là muốn mạnh mẽ bẻ cong nàng sao? Có cần bây giờ liền một đao đâm chết hắn hay không nhỉ? Thôi không cần... Nàng không xuống tay được. Nhưng vào lúc này, cái bụng Tô Tử Câm phát ra một tiếng ùng ục. Tiếng này quả thực tới chuẩn không cần chỉnh! “Ta đói!” “Ta cũng đói.” Cố Lâm Uyên cong môi, lộ ra một nụ cười tà ác.