Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 432: Nam sủng của Nhiếp Chính Vương (6)




“Tô Tử Câm, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn nhỉ!”
Cố Lâm Uyên trợn mắt giận dữ nhìn Tô Tử Câm, trong mắt dường như có thể toát ra lửa.
Tô Tử Câm không chút nghi ngờ nếu lại làm hắn tức giận, một giây sau hắn có thể nuốt nàng luôn.
Tô Tử Câm thầm nghĩ không ổn, rõ ràng Cố Lâm Uyên đã đến Ngự Thư phòng, thế nào lại xuất hiện tại Vị Ương Cung!
Nàng đưa lưng về phía Cố Lâm Uyên, căn bản là không thấy hắn đến.
Những cái nên, không nên nói, tất cả đều vô thức nói ra mất rồi.
“Không phải, ta chỉ là...”
Tô Tử Câm vẫn còn đang nỗ lực biên soạn lời nói dối, chuẩn bị làm sao trấn an Cố Lâm Uyên đang nổi giận.
Cố Lâm Uyên bỗng nhiên cắt lời nàng: “Miệng đầy lời nói dối, dù ngươi gạt được ai cũng không gạt được ta.”
Tô Tử Câm sững sờ, nàng còn chưa bắt đầu lừa gạt đã bị vạch trần rồi?
Trong nháy mắt nàng sửng sốt, Cố Lâm Uyên bỗng  cúi đầu, cắn một cái trên môi nàng.
“Ai...”
Môi Tô Tử Câm đau rát, mùi máu tươi lại quẩn quanh bên chóp mũi.
Nàng lại bị cắn.
Tác phong của Cố Lâm Uyên không khỏi quá Thương Lăng đi mà...
Nếu không phải do thằng nhãi này tới bây giờ còn chưa tới nhận bà con với nàng, nàng con đang nghĩ Thương Lăng không uống Mạnh bà thang.
Không uống Mạnh bà thang lịch kiếp, làm việc lừa đảo như vậy, thượng thần Thương Lăng lạnh lùng cao ngạo nhất định khinh thường.
Tên Cố Lâm Uyên này thật là khó xử nha!
Bị Tô Tử Câm cắn thật đau, đầu óc hỗn loạn, ma xui quỷ khiến lại đưa đầu lưỡi liếm Cố Lâm Uyên một chút.
Lần này, nhẹ nhàng, ngứa ngáy, cả người Cố Lâm Uyên đều cứng đờ.
Trong nháy mắt, huyết dịch trong cơ thể Cố Lâm Uyên sôi trào, toàn thân căng thẳng, dục vọng tăng cao.
Hắn cực lực kềm chế, giằng co, Tô Tử Câm lại bày ra vẻ mặt vô tội nhìn hắn.
Tiểu quỷ đáng chết này!
Tô Tử Câm thấy Cố Lâm Uyên quả nhiên dừng lại, không có tiếp tục gặm nàng nữa.
Trong lòng nàng vui vẻ, vô tội nháy nháy mắt.
Dáng vẻ Tô Tử Câm bây giờ nhu nhược lại ngây ngô, vốn vừa trêu ngươi vừa chọc tức, lần này lại chớp mắt, Cố Lâm Uyên hoàn toàn chịu không nổi!
Hắn đưa tay, bắt lại cổ tay mềm mại của Tô Tử Câm, trong nháy mắt liền đưa hạ thân của mình qua.
Tô Tử Câm một giây trước vẫn còn đang vui vẻ, một giây sau tay liền đụng tới một thứ đồ vật cực kì cứng rắn.
Trong nháy mắt, cả khuôn mặt Tô Tử Câm  đều đỏ ửng.
“A...”
Tô Tử Câm kêu thê lương thảm thiết một tiếng, gần như chấn vỡ màng nhĩ Cố Lâm Uyên.
Nàng thừa dịp Cố Lâm Uyên bị dọa sững sờ trong nháy mắt, bỗng nhiên rút tay về được.
Nàng đẩy Cố Lâm Uyên ra, lăn vào chỗ sâu nhất trong giường, bọc chăn, lộ ra một đôi mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm Cố Lâm Uyên.
“Vương, Vương gia, ngươi ngươi ngươi đừng qua đây, ta, ta...”
Tô Tử Câm ta nửa ngày, cũng không biết ta cái gì nữa, một trận não tàn khiến lời chưa kịp trải qua đại não đã nói ra mất.
“Ta là nam nhân... Ta không đoạn tụ...”
Nghe được hai chữ đoạn tụ, khuôn mặt Cố Lâm Uyên triệt để đen lại.
“Mẹ nó ta cũng không muốn đoạn tụ!”
Cố Lâm Uyên triệt để không kềm được, hắn nâng người rời khỏi giường.
“Ngươi chờ ở đây cho ta, nơi nào cũng không được đi, không cho phép ngươi gặp bất kì kẻ nào, nếu không ta không quản ngươi có phải nam nhân hay không, ta liền đè ngươi!”
Cố Lâm Uyên rống một trận lớn như vậy, sau đó nổi giận đùng đùng phất ống tay áo một cái, ra khỏi tẩm điện.
“Rầm” một tiếng vang thật lớn, cửa tẩm điện bị đóng sầm.
Cố Lâm Uyên phát giận thật đáng sợ, Tô Tử Câm trong chăn bị Cố Lâm Uyên dọa sợ đến ngẩn ra.
Chờ nàng phục hồi tinh thần lại, bên trong tẩm điện chỉ còn lại có một mình nàng.
Nàng nhíu mày lại, dáng vẻ tội nghiệp vừa nãy biến mất trong nháy mắt.
“Ta nhổ, không muốn đoạn tụ mà ngươi còn muốn đè ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.