Hai mắt Lan Phi mở to, vẻ mặt quyết tuyệt, không hề dao động.
“Ta không muốn nó kế thừa ngôi vị hoàng đế, ta chỉ cần nó giúp ta giữ lại sự sủng ái của hoàng thượng là được! Chỉ cần có sủng ái, ta còn có thể tái sinh! Có nhi tử mới có thể dựa vào, mới có hy vọng! Ta không thể cứ chôn vùi ở chỗ này như vậy!”
Nghe Lan Phi nói, mấy cung nữ tâm phúc đều khiếp sợ.
Ai cũng biết hậu cung tàn khốc, ai cũng không muốn sinh nữ nhi, nhưng thiên mệnh như vậy, ai có thể chi phối?
Lan Phi làm như thế chẳng những nguy hiểm lớn, quan trọng hơn là, một khi làm, sẽ không có đường hối hận.
Bằng không, toàn bộ Y Lan Cung, tất cả đều vì nguyên nhân khi quân mà chôn cùng!
“Nhưng mà nương nương, nếu thật sự làm như thế, đời này của tiểu công chúa liền hủy rồi! Vĩnh viễn không thể mặc nữ y, vĩnh viễn không thể gả cho người sinh con, cả đời sống trong sự sợ hãi mà thôi!”
Lúc này, Lan Phi đưa tay, ôm Chỉ Hề vào trong ngực.
Nước mắt nàng chảy xuống, nhỏ trên khuôn mặt non nớt của Chỉ Hề.
“Nếu như có một ngày, đệ đệ chưa xuất thế của nó leo lên ngôi vị hoàng đế, ta nhất định sẽ an bài cho nó một nơi tốt.”
Nghe nói như thế, nhóm cung nhân đều không dám nói thêm cái gì.
Tâm ý Lan Phi đã quyết, khuyên như thế nào đều sẽ không thay đổi.
Chỉ thương cảm tiểu công chúa này, cả đời đều phải sống trong lời nói dối và nguy hiểm, không thấy ánh mặt trời.
Không nói đến Lan Phi còn có thể sinh ra nhi tử hay không, coi như có thể sinh, hoàng tử rất nhiều, dù muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, hy vọng cũng mười phần xa vời.
Coi như tất cả thuận lợi, nhi tử Lan Phi có thể leo lên ngôi vị hoàng đế, Lan Phi là thái hậu, vậy thân phận tiểu công chúa cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cả đời cứ ẩn núp như vậy.
Quyết định này đối tiểu công chúa mà nói, thật là quá tàn nhẫn.
Đời này, từ khi sinh ra cứ bị hủy như vậy.
Chỉ Hề nằm ở trong tã lót, khép mắt, không khóc cũng không nháo.
Vừa ra sinh liền gặp phải việc thế này, xem ra đời này không thể an bình.
Nàng bắt đầu tò mò, phía sau mệnh cách sẽ an bài như thế nào, sẽ càng thảm đạm hay sẽ càng kích thích.
Dù sao nàng sớm đã thủng trăm ngàn lỗ, cũng không thiếu chút này.
Lúc này, Lan Phi ôm nàng mà lệ rơi đầy mặt, khuôn mặt dán trên mặt nàng, nước mắt ấm áp chảy xuống.
“Con gái, mẫu phi đặt cược lớn như vậy, con nhất định phải không chịu thua kém nhé.”
Cảm thụ được bi thương của Lan Phi, mặt Chỉ Hề không chút thay đổi, khóc cũng chẳng muốn khóc.
Ngày đó, trong Y Lan Cung có một thai song sinh, sống sót một đứa bé trai.
Hoàng đế biết được tin này, đầu tiên là cực kì tức giận, chết non, điềm rất xấu.
Nhưng sau khi nghe nói sống sót là tiểu hoàng tử, sự tức giận của ông ta mới miễn cưỡng hạ xuống.
Ông ta vẫn ban tên cho tiểu hoàng tử của Lan Phi, Tử Câm.
Hiện tại Hoàn quốc lấy họ Tô, đời này hoàng tử lấy Tử làm chữ lót, vì vậy đời thứ ba của Chỉ Hề gọi là Tô Tử Câm.
Ngày Tô Tử Câm sinh ra, Y Lan Cung tiến hành một lần thanh tẩy cùng huyết tẩy.
Lấy lý do nhiều cung nhân hầu hạ bất cẩn mà xử tử toàn bộ, để lại đều là tâm phúc của Lan Phi.
Một người sinh ra, người chết quá nửa, trong mắt rất nhiều người, Tô Tử Câm chính là điềm xấu.
Trong rất nhiều người này, cũng bao gồm hoàng đế cùng Lan Phi.
Ngày này, một ngôi sao băng rơi nơi chân trời, bên cạnh lan can, trán một thiếu niên hơi cau lại, thần tình băng lãnh.
Bàn tay hắn cầm một cái chén trà, nhìn sao băng phía xa xa như có điều suy nghĩ.
“Tư Mệnh rốt cuộc nàng vẫn phải tới thôi.”
Giọng nói rơi xuống, hắn hơi nhếch khóe môi lên thành một độ cong.