Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Một đòn đánh xuống, đánh giữa ngực Giản Chỉ Hề.
Máu văng khắp nơi, cả người nàng bị ném ra, hung hăng đụng vào bên trên vách đá, sau đó bắn xuống.
Giản Chỉ Hề phun ra một ngụm máu, toàn thân đều đau nhức không thôi.
Nàng quỳ rạp trên mặt đất, cảm giác toàn thân đều đang cháy, nóng rát, riêng ở ngực đau đến không thở được.
Xích Đế từ đằng xa bay tới, dừng lại bên người Giản Chỉ Hề.
Trận chiến này, hắn đánh cũng không nhẹ nhàng gì, mặc dù không bị thương nặng, thế nhưng toàn thân hắn đã đổ mồ hôi, vết thương nhỏ rất nhiều.
Nhìn thấy Tư Mệnh quỳ rạp trên mặt đất hấp hối, hắn rốt cục thở phào một cái.
Lúc này hắn mang theo trường kiếm, đặt mũi kiếm trên đầu Giản Chỉ Hề.
“Cứ giết ngươi như vậy thật sự là quá tiện nghi cho ngươi, ta sẽ để ngươi thống khổ, không thể chết!”
Hai mắt Xích Đế toát ra tia lửa thù hận, trường kiếm trong tay của hắn cũng bị hỏa quang lan tràn.
Thoáng chốc, Xích Đế đâm trường kiếm đầy tia lửa đến phía đầu Giản Chỉ Hề.
Ngay lúc đó, hắn đem một lượng pháp lực cực lớn rót vào bên trong trường kiếm, hắn muốn linh hồn Tư Mệnh từng chút từng chút bị cháy hết!
Đâm trường kiếm đầy tia lửa cùng pháp lực lên đầu Giản Chỉ Hề, niệm chú đâm vào.
“A...”
Giản Chỉ Hề hét thảm một tiếng, đầu đau đớn không chịu nổi, gần như nổ tung.
Nàng cắn răng, liều mạng kiên trì, nghĩ phải chờ Xích Đế thả lỏng, cho hắn một kích để có cơ hội trốn thoát!
Nhưng thế đầu nàng càng ngày càng đau, giống như có gông cùm xiềng xích trong đầu.
Khi Xích Đế gia tăng pháp lực, nhanh chóng gia tăng gông cùm xiềng xích, vậy mà buông lỏng!
Khi hắn buông lỏng, một lượng đồ vật lớn gì đó tràn vào.
Vô số đoạn ngắn kỳ quái xa lạ lại quen thuộc tràn vào.
“A...”
Giản Chỉ Hề hét thảm một tiếng.
Ngay sau đó, nàng lại vung tay lên, gạt trường kiếm trong tay Xích Đế ra.
“Keng” một tiếng, trong nháy mắt trường kiếm trong tay Xích Đế vậy mà bị bẻ gãy!
Xích Đế lui ra phía sau mấy bước, khiếp sợ nhìn Tư Mệnh trên mặt đất, quả thực không thể tin được, chỉ là một cái phất tay vô ý thức lại có thể bẻ gãy trường kiếm của hắn!
Nhưng vào lúc này, Giản Chỉ Hề từ dưới đất chậm rãi đứng lên.
Bên trong mắt nàng vậy mà lượn lờ từng tia ma khí đen, thần sắc băng lãnh như Quỷ Cơ trong địa ngục U Minh.
“Ngươi, Tư Mệnh...”
Hai tròng mắt Giản Chỉ Hề chẳng những như tơ nhện, trên người cũng lượn lờ từng tia ma khí đen.
“Ngươi là ai?”
Giản Chỉ Hề cười lạnh một tiếng, máu bên khóe môi biến mất.
“Người đưa ngươi vào quan tài.”
Giản Chỉ Hề vừa dứt lời, trong nháy mắt cả người đã di chuyển đến trước mặt Xích Đế.
Nàng khoát tay, bỗng nhiên một cái tát bay đến phía Xích Đế.
Trong nháy mắt, năm lưỡi dao từ móng tay nàng bỗng nhiên bay ra, hướng đến phía Xích Đế.
Xích Đế hoảng hốt không thôi, hắn vội vã lui lại, đồng thời khởi động một cái vòng bảo hộ bảo vệ mình.
Nhưng vòng bảo hộ vừa mới khởi động, năm lưỡi dao liền đến.
Lưỡi dao đụng tới vòng bảo hộ, trong nháy mắt vòng bảo hộ nổ tung, năm lưỡi dao không chút chậm chạp nào tấn công Xích Đế.
Trong nháy mắt, năm lưỡi dao đánh vào lồng ngực Xích Đế, cả người bị ném ra.
Xích Đế ngã trên mặt đất rất xa, máu chảy đầy đất, trên ngực máu thịt be bét, bị vẽ ra một lỗ máu.
Phía trên lỗ máu còn có từng tia từng tia ma khí, ăn mòn miệng vết thương của hắn, thảm không nỡ nhìn.