Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 376: Sương mù dày đặc (5)




Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Giản Chỉ Hề cả người run lên, một cỗ run rẩy không hiểu từ trong lòng dâng lên.
Nàng còn chưa quay đầu nhìn người sau lưng, nhưng trực giác lại làm cho nàng muốn chạy trốn.
Nàng muốn rời đi, muốn biến mất, muốn trốn tránh, nàng không nghĩ, cũng không biết đối mặt hắn như thế nào.
Tất cả mọi thứ xông lên đầu, hai đời ở nhân thế, khắc cốt ghi tâm, sinh ly tử biệt, cầu mà không được...
Một màn tái hiện ở trong đầu, một hồi đắng chát lan tràn trong lòng.
Nàng nên lấy cái gì đi đối mặt hắn?
“Tư Mệnh ”
Thương Lăng mở miệng trước, thanh âm của hắn, giọng nói của hắn trước sau như một băng lãnh.
Như là ngày đó lần đầu gặp gỡ tại tiếp phong yến, lạnh lẽo thấu xương, giống như băng sương không hòa tan được.
Đó là chưa từng có cảm giác của Hề Minh Húc và Quân Bắc Hàn.
Hắn là Thương Lăng, là chiến thần cao nhất, là đệ nhất lục giới, đơn đấu vô địch.
Hắn cũng không phải là người nàng đã từng yêu hai đời.
Không phải người sẽ cười với nàng đến cưng chiều, ở một chỗ cùng nàng đau đớn thấu xương.
Giản Chỉ Hề hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, xoay người lại, tận lực để cho mình trông thật bình thường lại tùy ý.
“Thương Lăng thượng thần.”
Giản Chỉ Hề gọi một tiếng, thi lễ một cái.
Chân mày Thương Lăng nhíu lại, hắn nhìn Tư Mệnh, một lát không nói gì.
Giản Chỉ Hề cúi đầu, thi lễ một lát, cũng không nghe được hắn nói cái gì.
Rốt cục, nàng có chút giằng co không được, ngẩng đầu, nhìn về phía Thương Lăng.
Vừa nhấc đầu, nàng đụng vào một đôi mắt sâu thẳm băng lãnh.
Đôi đồng tử Thương Lăng mang một chút xanh nhạt băng bạch sắc, trong đôi mắt lộ ra một cỗ tuyên xa xưa băng lãnh không thay đổi.
Phảng phất sừng sững ngàn vạn năm sông băng, chưa từng tan chảy, chưa từng dời đi, đứng lặng yên ở nơi này, ngạo thị thiên địa.
Không vì bất luận kẻ nào, không vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi, như vẻ mặt hắn, như thần sắc hắn, như tính tình hắn.
Ở nơi này, Giản Chỉ Hề thấy cái bóng của nàng, lại không thấy bất kỳ một tia nhiệt độ.
Giản Chỉ Hề không chút nghi ngờ, lấy tính cách của Thương Lăng, nếu như nàng không nói ra, hắn sẽ tiếp tục giằng co nữa.
Thế là, nàng mở miệng, phá vỡ cục diện bế tắc.
“Không biết Thương Lăng thượng thần làm sao lại xuất hiện ở nơi đây?”
Thương Lăng mặt không đổi, trầm mặc như trước.
Giản Chỉ Hề cảm thấy tan vỡ, cuối cùng lấy dũng khí nói lại một câu, nếu như hắn không hồi đáp, nàng liền cáo từ.
“Nơi đây vừa mới kinh hiện thần long, không biết Thương Lăng thượng thần nhìn thấy chứ?”
Thốt ra lời này xong, trong đầu Giản Chỉ Hề cảm thấy hắn sẽ không trả lời, đang chuẩn bị cáo từ.
“Ta đi theo nó tới.”
Giản Chỉ Hề gật đầu, mắt có chút mất mát, nhưng rất nhanh che giấu.
Thương Lăng là vị thần cao nhất, nàng chỉ là một Tư Mệnh nhỏ bé hèn mọn, hắn làm sao biết nàng gặp nguy hiểm, xuất hiện ở nơi này cứu nàng?
Hắn không phải là Hề Minh Húc, cũng không phải Quân Bắc Hàn!
Trước đó hắn ra tay giúp nàng đối phó với Dao Cơ, đại khái chỉ là vì Dao Cơ ở nhân gian khiến cho hắn nổi giận?
Hắn và nàng thì có quan hệ gì đâu?
Có thể sau khi khôi phục tiên thân, hắn đại khái vẫn còn chưa thích ứng, không tin mình lại biến thành Hề Minh Húc ôn nhu, Quân Bắc Hàn bá đạo?
Hoặc khinh thường, hoặc ảo não, hoặc dùng hết sức gạt bỏ tất cả.
Đôi mắt Giản Chỉ Hề càng ngày càng trầm, nàng đã từng nghĩ tới, nhưng bây giờ chứng thực, vẫn có chút khó chịu.
Tất cả, cũng chỉ là nàng tự mình đa tình.
Nàng cái gì cũng nhớ, nàng đau đến co đầu rút cổ, trốn tránh, trốn tránh, không có cốt khí đi đối mặt tất cả.
Hắn vẫn như cũ mây trôi nước chảy.
Giản Chỉ Hề trong lòng buồn bực, nàng đang định cáo từ, nhưng không nghĩ tới, Thương Lăng lại mở miệng.
“Đừng nghĩ lung tung.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.