Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 329: Vân Triệt (1)




Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Thời gian vội vã trôi qua, năm tháng giống như bóng qua khe cửa.
Bầu không khí đại hôn đế hậu xa hoa còn chưa hết, là đề tài bá tính Thanh quốc nói chuyện say sưa.
Sau khi Tử Anh thần nữ phong hậu, ban thưởng Tử Vân Cung.
Tử Vân Cung, cửa lớn chính cung tẩm điện đóng chặt.
Quân Bắc Hàn đang ở ngoài cửa, chân mày nhíu lại một chỗ, hai tay víu vào nhau, khẩn trương không thôi.
Chỉ nghe bên trong tẩm điện truyền đến từng đợt tiếng kêu tê tâm liệt phế thảm thiết, làm cho hắn hết hồn.
Hiện tại trong đầu hắn hiện lên một câu nói: Nhất định Thanh Yên rất đau.
Đột nhiên, một tiếng trẻ sơ sinh khóc đánh vỡ bầu không khí khẩn trương bất an.
Quân Bắc Hàn nhịn không được đi vào trong phòng.
Chỉ thấy một ma ma ôm một đứa trẻ máu me khắp người, cười đến mười phần xán lạn.
“Nô tỳ tham kiến hoàng thượng!”
Quân Bắc Hàn xông đến, tất cả cung nữ đều quỳ xuống.
“Đều miễn lễ!”
Ma ma ôm đứa bé tiến lên cho Quân Bắc Hàn.
“Chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu sinh hạ một tiểu hoàng tử!”
Quân Bắc Hàn tâm vừa động, liếc mắt xem đứa trẻ trong tã lót, sau đó xoay người đi vào giường bên trong.
Trên tay ma ma còn ôm đứa bé, trong nháy mắt sững sờ.
Nàng đỡ đẻ qua không ít người, nhìn thấy phụ thân chỉ liếc mắt nhìn đứa bé, Quân Bắc Hàn là người thứ nhất.
Cứ như vậy bị lạnh nhạt thờ ơ?
Quân Bắc Hàn đi tới bên cạnh giường, vươn tay nhẹ nhàng cầm tay Mộ Thanh Yên.
Chỉ thấy Mộ Thanh Yên trên giường mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt vô lực, gió thổi qua như có thể bay đi.
“Thanh Yên, Thanh Yên, không có việc gì.”
Mộ Thanh Yên toàn thân vô lực, kéo ra một nụ cười suy yếu.
“Có phải rất đau hay không?”
Mộ Thanh Yên lắc đầu.
“Còn nói không có.” Quân Bắc Hàn đau lòng nhìn Mộ Thanh Yên.
“Là con trai?”
“Ừm, là thái tử.”
Nghe nói như thế, tất cả cung nữ đều sững sờ, Quân Bắc Hàn nhanh như vậy liền lập thái tử?
Đây chính là thái tử đương triều tôn kính!
Lúc này, ma ma ôm đứa bé khóc thút thít đưa cho Quân Bắc Hàn.
Quân Bắc Hàn nhận đứa bé, đặt ở trước mặt Mộ Thanh Yên.
Mộ Thanh Yên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn của con trai, nước mắt liền chảy ra.
Đây là con nàng, hoài thai mười tháng sinh ra được.
Bây giờ, nàng là mẫu thân.
Trong đầu Mộ Thanh Yên lúc này thoáng qua một ý niệm, nếu ai dám đả thương con nàng, nàng sẽ liều mạng với hắn
Mộ Thanh Yên nhận đứa bé, ôm vào trong ngực, đứa nhỏ dĩ nhiên không khóc.
“Cho con một cái tên đi.”
“Ta?” Mộ Thanh Yên sửng sốt.
“Ừ”
Mộ Thanh Yên nhìn đứa nhỏ trong lòng, tinh khiết nhất, đơn giản nhất, không lo âu suy nghĩ.
“Gọi Vân Triệt đi, giống như mây trong suốt, sạch sẽ, đơn giản, vui sướng.”
Quân Bắc Hàn cười khẽ, hắn nói: “Nguyện vọng rất tốt, hiện thực rất tàn khốc.”
“Dù sao cũng không mong tốt, ta chỉ cần hắn đơn giản vui sướng là được, đây là mong ước lớn nhất của ta đối với hắn.”
“Được, vậy thì Vân Triệt, cũng dễ nghe.”
Quân Bắc Hàn cười khẽ, đưa tay đụng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Triệt gọi hắn rung động trong lòng.
“Vân Triệt, Vân Triệt...”
Gọi vài tiếng, tiểu bảo bối trong lòng vậy mà há miệng thở dốc, giống như đáp lại.
Mộ Thanh Yên nhìn Vân Triệt, hắn nhỏ như vậy, đáng yêu như vậy, tâm mềm nhũn.
Sau khi Vân Triệt sinh ra, Quân Bắc Hàn lập tức hạ chỉ lập thái tử, cũng chiêu cáo thiên hạ, chúc mừng ba ngày.
Biết được tin tức này, nhóm đại thần trong triều đều mừng rỡ không thôi, mặc dù là sinh non, nhưng hoàng thượng cuối cùng cũng có hậu!
Số mệnh toàn bộ Thanh quốc đều ở đây, xem ra cảnh tượng thái bình thịnh thế không xa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.