Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 322: Thần tiên giáng lâm (1)




Chuyện này chấn động cả triều đình Thanh Quốc.
Từ khi Đại điển Tế Tổ chuẩn bị tới nay, thái hậu Mộ Thanh Yên là người thứ năm không hiểu sao lại tự sát.
Trong năm người này, đầu tiên là con gái đại thần sau đó đến đại thần, hiện giờ ngay cả thái hậu, người dưới một người trên vạn người cũng gặp họa.
Nhất thời, dường như tất cả đại thần đều bắt đầu phản đối tiếp tục tế tổ.
Đến cả thái hậu cũng bị hại, vậy kế tiếp chính là Hoàng Thượng!
Ngay khi quần thần cực lực phản đối, thỉnh cầu hồi triều, thế ngoại cao nhân Nam Tư Trạch mà Quân Bắc Hàn cho người đi Ninh Quốc mời đã tới.
Một bộ đạo bào trắng như tuyết, đầu tóc bạc phơ, chòm râu thật dài, tiên phong đạo cốt, khiến người ta liếc mắt nhìn qua, nội tâm xao động liền yên ổn không ít.
Lúc Nam Tư Trạch đến, Quân Bắc Hàn tự mình dẫn đại thần rời khỏi hành cung nghênh đón.
“Nam Tư Trạch tham kiến Hoàng Thượng.”
“Nam đạo trưởng miễn lễ, hiện giờ Thanh Quốc nguy cấp, trong hành cung không biết có yêu vật gì khiến lòng người hoảng sợ, thỉnh đạo trưởng ra tay.”
“Hoàng thượng không cần khách khí, trừ yêu là trách nhiệm của ta, trước tiên xin cho bần đạo thăm dò một lượt.”
“Mời đạo trưởng.”
“Mời hoàng thượng.”
Quân Bắc Hàn tự mình mang theo đại thần liên quan đi tuần tra cả hành cung cùng Nam Tư Trạch.
Sau khi Nam Tư Trạch tiến vào hành cung, nhướng mày, sắc mặt trầm xuống.
“Có yêu khí”
Nghe nói thế, rất nhiều đại thần liền thay đổi sắc mặt!
Quả nhiên có yêu quái! Bằng không, ai có thế im lặng không tiếng động giết nhiều người như vậy mà không lưu lại bất kỳ dấu vết nào!
Trong đó còn có thái hậu một tay che trời, quyền khuynh triều chính!
Nhớ năm đó, thái hậu phong quang vô hạn, bây giờ lại đột nhiên chết như thế, khiến người đời rất lâu không thể thừa nhận.
Sau khi Nam Tư Trạch nói xong liền đi tới phía tây.
Dọc đường đi ông ta cẩn thận thăm dò, không buông tha chút dấu vết để lại nào.
Sau khi đi một hồi lâu ông ta đột nhiên ngừng lại.
Chỗ ông ta ngừng lại là một hồ hoa sen ở ngoài.
Chỉ thấy trên hồ hoa sen kia có một mảnh sương mù mênh mông, một mảnh mờ mịt khiến người ta không thấy rõ cảnh tượng trong hồ.
“Trời ạ, hồ sen này có vấn đề!”
“Đúng vậy, ngày nắng như này nhưng trên hồ sen lại mênh mông sương mù!”
“Làm sao bây giờ, yêu quái có thể lập tức nhảy ra hay không?”
Khi mọi người đang nghị luận, Nam Tư Trạch đột nhiên bắt đầu niệm chú ngữ, ngay sau đó, một đạo kim quang sáng lên tiến thẳng vào trong hồ sen.
“Rầm” một tiếng nổ mạnh vang lên, Nam Tư Trạch lui về phía sau vào bước, kịch liệt ho khan.
Chỉ thấy trên hồ sen bỗng tỏa ra từng đợt hắc khí, theo hồ sen tràn ra bên ngoài.
Các đại thần thấy một màn như vậy, hoàn toàn bị dọa choáng váng!
Cả người bọn họ run rẩy, run rẩy.
“Yêu quái, yêu quái xuất hiện!”
“Chạy mau! Yêu quái đến đấy!”
“Câm miệng, Hoàng Thượng ở đây, hoang mang rối loạn còn ra thể thống gì!”
Doãn An Nhiên hét lớn một tiếng, rút trường kiếm trong tay ra, tiếng kiếm vang lên, lúc này các đại thần sợ hãi rốt cục cũng an phận.
“Đạo trưởng, ngài xem đây là có chuyện gì?” Quân Bắc Hàn nhíu mày hỏi.
“Yêu quái trong này pháp lực cao cường, bần đạo không thể địch nổi.”
“A! Vậy làm sao bây giờ? Như vậy chẳng phải chúng ta đều phải chết sao!”
“Ta không muốn chết đâu! Cứu mạng!”
Nam Tư Trạch ho khan vài tiếng, ông ta lại nói: “Vừa rồi một kích kia của bần đạo đã chọc giận yêu quái bên trong, hắc khí lan tràn, chỉ sợ…”
“Đạo trưởng, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Nam Tư Trạch ho khan vài tiếng, ông ta nói: “Khi mới bước vào cửa, nhìn thấy phía trên hành cung có điềm lành, hiện giờ chỉ có thể thực hiện khai đàn, khẩn cầu thần tiên giáng lâm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.