Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 285: Yêu là phải nói (1)




Hề Minh Dật vừa dứt lời liền tự mình đẩy xe lăn về phòng, đề lại hai người Đoạn Ngọc La cùng Mộ Thanh Yên.
“Sao huynh ấy lại đi rồi?”
Sắc mặt Đoạn Ngọc La lập tức xịu xuống, bĩu môi, vẻ mặt khổ sở.
Mộ Thanh Yên xòe hai tay ra, lắc đầu, nàng cũng không hiểu luôn.
Đoạn Ngọc La thở dài, kéo tay Mộ Thanh Yên đi ra ngoài.
“Đi, muội dẫn tỷ đến chỗ hay ho.”
Dưới Lam Thiên Sơn trang là Yên Giáng trấn, chợ náo nhiệt, người ngựa như nước.
Đoạn Ngọc La dẫn Mộ Thanh Yên đi một đường, mua rất nhiều đồ chơi nhỏ.
“Ta muốn cái này.”
“Gói cái kia lại cho ta.”
“Còn có cái này cái này cái này!”
Đoạn Ngọc La vung tay lên, tiến vào trạng thái mua mua mua, dọc theo đường đi không ngừng lại.
Ngay từ đầu, Mộ Thanh Yên thấy trợn mắt hốc mồm.
Nàng là thái hậu một nước cũng không dám tiêu xài như thế, Đoạn Ngọc La chỉ là đại tiểu thư của Lam Thiên sơn trang mà xa xỉ như vậy.
Đoạn Thiên Diễn có bao nhiêu tiền vậy?
Mộ Thanh Yên mặc niệm một giây đồng hồ cho hầu bao của Đoạn Thiên Diễn.
Nhưng rất nhanh, Mộ Thanh Yên liền phát hiện vấn đề.
Bình thường lúc nữ nhân mua mua mua, hoặc là lúc làm hỏng đồ, hoặc là lúc tâm tình không tốt.
Rất hiển nhiên, Đoạn Ngọc La hiện tại thuộc về loại thứ hai.
Tâm tình muội ấy rất không tốt.
Mộ Thanh Yên cẩn thận nhớ lại một chút, chắc là bởi vì Hề Minh Dật thôi.
Cô nương ngốc này nhất định là thích Hề Minh Dật rồi.
Mộ Thanh Yên than nhẹ một tiếng, một chữ tình, thật mệt người.
Đau lòng Đoạn Ngọc La kiên cường, cũng đau lòng hầu bao của Đoạn Thiên Diễn.
Mộ Thanh Yên luôn yên lặng đi theo phía sau Đoạn Ngọc La cho đến khi nàng không mua nổi nữa, nàng lôi kéo Mộ Thanh Yên vào tửu lâu tốt nhất trấn, bao một phòng.
Sau khi cất đồ đạc xong xuôi, Đoạn Ngọc La bắt đầu uống rượu, một ly lại một ly không có ngừng nghỉ.
“Thanh Yên tỷ tỷ, tỷ đừng uống nha, trên người tỷ bị thương, muội thay tỷ uống phần của tỷ luôn, coi như tỷ đã hưởng qua tư vị.”
Đoạn Ngọc La hồng mặt, ngà ngà say.
“Đừng uống, uống rượu hại thân, sau khi tỉnh rượu vẫn sẽ đau đớn, mê man nhất thời không giải quyết được vấn đề.”
Mộ Thanh Yên đè lại chén rượu của Đoạn Ngọc La, Đoạn Ngọc La đẩy tay nàng ra.
“Nhưng ít nhất cũng để cho muội vượt qua lúc này, ngay cả lúc nhất thời này còn không qua được, sau làm sao vượt qua?”
Đoạn Ngọc La nói xong, lại rót vài ly.
“Ngọc La, thế gian này có nhiều chuyện thống khổ hơn, hôm nay chắc là Minh Dật tâm tình không tốt thôi, muội cần gì phải vậy?”
Đoạn Ngọc La bỗng nhiên cười, nàng nói: “Thanh Yên tỷ tỷ, nói tỷ thông minh hay là nói tỷ ngốc đây?”
Mộ Thanh Yên sững sờ, có chút không phản ứng kịp.
“Thanh Yên tỷ tỷ, tỷ liếc mắt liền nhìn thấu muội thích huynh ấy, vì sao tỷ không thấy huynh ấy không thích muội?”
“Nếu như hắn không thích muội là thái độ bình thường, tại sao muội lại chọn hôm nay buồn?”
Đoạn Ngọc La lại uống một ly lớn.
“Thanh Yên tỷ tỷ, muội thật sự rất hối hận, hối hận không sớm nói cho huynh ấy biết muội thích huynh ấy, nếu như huynh ấy biết, nói không chừng sẽ nhìn muội nhiều thêm một cái.”
“Nhưng bây giờ nói cũng không trễ mà.”
Đoạn Ngọc La lắc đầu, trên mặt không biết là rượu hay là nước mắt, khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.
” Huynh ấy thích người khác rồi.”
Đoạn Ngọc La lau sạch nước mắt, nàng nói: “Muội thích huynh ấy lâu như vậy, lớn lên cùng nhau, một ánh mắt, một động tác của huynh ấy muộiđều có thể biết huynh ấy đang nghĩ gì.”
“Thanh Yên tỷ tỷ, huynh ấy thích người khác, tỷ hiểu không vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.