“Tỷ làm sao vậy, sao người tỷ lại run thế? Có phải tỷ không thoải mái hay không?”
Giọng nói lo lắng của Đoạn Ngọc La truyền tới từ bên cạnh, Mộ Thanh Yên thu hồi tinh thần.
Nàng hít sâu một hơi, bức tất cả cảm xúc trở về.
Đời này, nàng là Mộ Thanh Yên.
Thế gian này, không còn Hạ Triều Ca.
Nhìn thấy tiểu sư đệ của mình có thể có một kết cục hạnh phúc, nàng thật sự rất vui vẻ.
Hạnh phúc mà nàng và Hề Minh Húc không có được, có thể xuất hiện ở họ cũng đủ rồi.
Nhưng nàng không ngờ tới, có một ngày cố nhân gặp nhau không quen biết, một bụng khổ không thể nào nói ra thế này.
“Ta không sao, ta chỉ kinh ngạc, nhìn trang chủ cùng phu nhân tuổi rất trẻ.”
“Ha ha, Thanh Yên tỷ tỷ, tỷ thật biết nói chuyện, mẫu thân muội chắc vui chết mất!”
Đoạn Ngọc La cười rộ lên.
Mộ Thanh Yên rốt cuộc cung biết tính cách Đoạn Ngọc La này là di truyền từ ai, quả nhiên rất giống!
Quả nhiên, Địch Lam Thấm từ vị trí đứng dậy, đi tới tự mình dìu Mộ Thanh Yên.
“Mộ cô nương, ánh mắt cô thật tốt.”
Địch Lam Thấm quả nhiên vẫn nhanh nhẹn dũng mãnh trước sau như một, không chút thẹn thùng, năm tháng không có để lại một chút vết tích nào trong tính cách nàng.
“Tới Lam Thiên sơn trang chúng ta phải dưỡng bệnh cho tốt nhé.”
Mộ Thanh Yên gật đầu.
Ở Lam Thiên sơn trang này, nàng có sự an tâm trước nay chưa từng có, mỗi người ở đây đều có thể làm nàng ấm lòng.
“Tới tới tới, đừng nói nhiều như vậy, ăn trước đã.”
Địch Lam Thấm thu xếp cho Mộ Thanh Yên ngồi xuống.
Trong bữa tiệc, Mộ Thanh Yên cúi đầu yên lặng ăn.
“Đây, phu nhân à, miếng này ngon lắm, cho nàng này.”
Mộ Thanh Yên ngẩng đầu thấy Đoạn Thiên Diễn gắp toàn bộ đồ ăn ngon vào bát Địch Lam Thấm.
Dáng vẻ mười phần cẩn thận săn sóc, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ tiểu tử động một chút là xù lông lúc trước!
Bây giờ chính là nam nhân tốt của gia đình.
Xem ra Địch Lam Thấm cải tạo không tồi, muội muội nhanh nhẹn dũng mãnh này quả nhiên đã nhanh nhẹn dũng mãnh thực hiện được mục tiêu nhân sinh của mình.
Bởi vì Mộ Thanh Yên nhìn hơi nhiều, Đoạn Ngọc La tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói chuyện.
“Đừng trách nha, nếu cha muội không gắp, đêm nay phải quỳ bàn giặt đó.”
Mộ Thanh Yên sững sờ, run tay một cái, trong đầu nhất thời xuất hiện bốn chữ: Gia giáo cực nghiêm!
Địch Lam Thấm bị Mộ Thanh Yên nhìn đến ngại, nàng vội vàng đẩy đẩy Đoạn Thiên Diễn.
“Đừng mà, có khách ở đây đó!”
“Có khách ở đây mới càng phải chiếu cố phu nhân, để cho khách nhân biết phu nhân tốt.” Đoạn Thiên Diễn cười nói.
Địch Lam Thấm đỏ mặt thẹn thùng.
Mộ Thanh Yên sửng sốt, thế là giọng Đoạn Ngọc La lại truyền đến từ bên tai.
“Đừng trách...”
“Cũng là gia giáo à?”
Đoạn Ngọc La gật đầu một cái, dáng vẻ tỷ quả nhiên thông minh.
Mộ Thanh Yên hít sâu một hơi, thì ra phu nô và thê chủ chính là như vậy!
Mộ Thanh Yên thầm cảm thấy, kiếp này, kiếp sau, vô số kiếp nữa, nàng cũng không có đãi ngộ thế này đâu.
Dù Hề Minh Húc hay là Quân Bắc Hàn hay là Thương Lăng, hay là ba kiếp bốn kiếp năm kiếp của Thương Lăng, đổi vô số kiếp cũng sẽ không cho nàng có cơ hội này.
Hở? Nàng đang suy nghĩ gì vậy!
Nàng cùng Thương Lăng làm gì có nhiều kiếp như vậy!
Mộ Thanh Yên lắc lắc đầu, vội thu hồi tâm tư.
Một bữa cơm, Đoạn Ngọc La cùng Hề Minh Dật đều vô cùng lãnh đạm, xem ra cũng là thân kinh bách chiến, thiên chùy bách luyện.
Sau khi ăn xong, Địch Lam Thấm lại lôi kéo Đoạn Thiên Diễn tự mình tiễn Mộ Thanh Yên về.
Chuyện này khiến Mộ Thanh Yên thụ sủng nhược kinh.
“Chúng ta muốn tiễn cô, luôn cảm thấy, ánh mắt cô nương rất giống một cố nhân.”