Nhưng mà Doãn An Nhiên và con thỏ còn chưa chạy tới bên người Mộ Thanh Yên, nam tử cụt tay kia lại nhào lên một lần nữa.
Con thỏ sững sờ, vội ném qua một hạt châu nữa.
“Ngươi điên rồi ư? Tay ngươi gãy rồi, tiên căn tổn thương lại không chữa thương, đời này ngươi cũng không khỏi được!”
Con thỏ phát hiện người kia lại không né tránh, cũng không lui ra phía sau, mà trước sau như một vẫn hướng về phía trước.
“Vì thần nữ, chút thương thế này có là gì? Nếu như nàng êm đẹp mà nhất định phải làm ác, ta quyết không để cho thần nữ chịu ủy khuất nữa!”
Người kia nói xong lại ngưng tụ một đạo tiên lực, khởi động vòng bảo hộ bảo vệ chính mình.
Đồng thời hắn cố gắng quên mình nhào về phía Mộ Thanh Yên.
Mộ Thanh Yên vội lui lại, nhưng nàng là một phàm nhân, tốc độ làm sao so được với tiên!
Trong lòng Mộ Thanh Yên cực kì hận, nếu nàng vẫn là Tư Mệnh, vẫn là tiên thân, cái thứ đồ chơi này dám lớn lối như vậy?
Một giây đập chết cái tên thiểu năng trí tuệ này ngay! Tên thiểu năng bị Vu Sơn Thần Nữ làm điên đảo thần hồn!
Chớp mắt sau, người kia nhào tới trước mặt Mộ Thanh Yên, hắn đưa tay, móng tay bỗng nhiên trở nên dài lại sắc nhọn.
Tay hắn bắt lấy y phục Mộ Thanh Yên, trong nháy mắt kéo Mộ Thanh Yên qua chỗ hắn.
Nhưng gần như trong nháy mắt đó, hạt châu thứ hai con thỏ ném ra trúng hắn.
Một tiếng “Rầm” nổ vang, vòng bảo hộ của hắn bị chấn vỡ, uy lực còn lại đánh trên người hắn, trực tiếp nổ hắn bay ra.
Kẻ này bay đi, Mộ Thanh Yên cũng bị mang theo.
“Xoẹt” một tiếng, y phục Mộ Thanh Yên bị rách, người kia chỉ bắt lại được vải trên y phục Mộ Thanh Yên.
Mà Mộ Thanh Yên trực tiếp bị ném ra ngoài về phía vách đá Tây Lương Sơn.
Vách núi này cao như vậy, ngã xuống liền tan xương nát thịt, mất mạng luôn đó!
“Thái hậu!”
Con thỏ trợn to hai mắt, sợ đến mức lỗ tai nhô ra, nàng vội bay về phía trước muốn kéo Mộ Thanh Yên.
Nhưng mà nàng mới vừa nhấc chân thì một đạo lực phía sau bỗng nhiên kéo nàng về, ngã xuống đất.
Con thỏ ngã xuống đất, lúc ngẩng đầu thấy Mộ Thanh Yên đã rơi xuống.
Nàng quay đầu thấy người kia cười dữ tợn.
“Nếu hủy không được, vậy thì giết thôi! Ha ha ha...”
Con thỏ giận dữ, vung tay, dồn sức đánh một đạo yêu lực lên người kia, trực tiếp đánh rụng răng hắn.
“Dùng hạt châu của ngươi giết hắn!”
Giọng Doãn An Nhiên truyền đến từ phía sau, con thỏ vội gỡ hạt châu thứ ba xuống.
Nhưng tốc độ người kia cực nhanh, thân ảnh lóe lên hóa thành một con chim xanh bị mất một cánh, bay đi mất.
“Xú điểu, xem ta đánh chết ngươi!”
Con thỏ đứng dậy muốn đuổi theo, nàng còn chưa đi đã bị Doãn An Nhiên xách cổ áo.
“Việc cấp bách trước mắt là tìm thái hậu về! Ngươi đi tìm người, ta đi báo cho hoàng thượng!”
Con thỏ gật đầu, vội nhảy xuống bên dưới vách núi.
Doãn An Nhiên cũng không dám dây dưa một chút, cưỡi ngựa rời đi.
Bên kia rừng, thị vệ chạy tới, Quân Bắc Hàn đang muốn giao Lãnh Lâm Sương cho thị vệ.
Bỗng nhiên một tiếng vó ngựa gấp gáp truyền đến, Quân Bắc Hàn ngẩng đầu thấy khoái mã của Doãn An Nhiên chạy tới.
Nhìn vẻ mặt Doãn An Nhiên lẽ nào xảy ra chuyện lớn rồi?
Trong lòng Quân Bắc Hàn hồi hộp, một cỗ dự cảm không tốt dâng lên.
“Hoàng thượng, không ổn rồi, thái hậu gặp chuyện chẳng lành!”
Doãn An Nhiên vừa nói ra lời này, toàn thân Quân Bắc Hàn cứng đờ, đầu ong ong lên.
Tay hắn buông lỏng, Lãnh Lâm Sương được đỡ trực tiếp ngã xuống đất.