Mộ Thanh Yên đỡ trán, nàng cảm thấy thằng nhóc này càng ngày càng méo mó không ra dáng ra hình rồi.
Lúc đầu đến còn biết thông báo một tiếng, bây giờ đến là trực tiếp để con thỏ dẹp đường luôn.
Lúc đầu còn biết đúng mực, bây giờ suốt ngày chỉ muốn làm sao ăn nàng thôi.
Sai rồi, sai quá sai rồi nha!
“Hoàng thượng, người mau về đi, trời không còn sớm nữa.”
Mộ Thanh Yên xụ mặt xuống.
“Ồ, trời không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi rồi.”
“...”
Quân Bắc Hàn nói xong, bắt đầu tự mình cởi áo khoác.
Mộ Thanh Yên sững sờ, vội đi lên níu lấy y phục Quân Bắc Hàn để hắn dừng cởi.
Ai biết Quân Bắc Hàn ngẩng đầu, đầu tiên là nhìn Mộ Thanh Yên rất kì lạ, sau đó lộ ra một nụ cười gian xảo.
“Thanh Yên, dù nàng có gấp không chờ nổi cũng đừng như lang như hổ vậy chứ, mặc dù nàng làm thái hậu rất khí phách, nhưng mấy loại chuyện như vầy vẫn nên dè đặt một chút mới tốt.”
“...”
Mộ Thanh Yên đột nhiên buông lỏng tay, sau đó lui lại mấy bước, vẻ mặt bi thương.
“Ai gia không dạy dỗ hoàng thượng cho tốt, phụ sự giao phó của tiên đế! Ai gia có tội!”
“Không việc gì, trẫm cũng có tội mà.”
“...”
Mộ Thanh Yên nhìn Quân Bắc Hàn không khỏi đỡ trán, nàng nói: “Hoàng thượng vẫn nên về đi.”
“Thanh Yên, nàng đang xấu hổ sao?”
“Ta cảm thấy, người còn cứu được.”
“Vậy nàng tới đi”
Quân Bắc Hàn giang hai tay ra chuẩn bị ôm ấp, dáng vẻ hoan nghênh nàng nhào tới.
Mộ Thanh Yên tiến lên hai bước, tay trực tiếp đập vào cổ Quân Bắc Hàn, đang định đánh cho hắn bất tỉnh lôi về.
Ai ngờ Quân Bắc Hàn đã sớm chuẩn bị, trở tay bắt lấy Mộ Thanh Yên.
Hai người giằng co qua lại, rốt cuộc lại đánh nhau.
“Võ công của hoàng thượng càng ngày càng tiến bộ nha?”
“Nhãn lực của thái hậu rất tốt, trẫm đang cố gắng tập võ.”
“Hoàng thượng chăm chỉ như vậy, ai gia cảm thấy vui mừng sâu sắc.”
“Bằng không thì sao, muốn ăn một miếng thịt quá khó khăn, không có chút bản lĩnh thì không được.”
“...”
Hai người lại quần nhau trong tẩm điện rộng lớn.
Mộ Thanh Yên phát hiện, Quân Bắc Hàn tiến bộ thực thần tốc, qua một thời gian nữa có khả năng nàng sẽ đánh không lại Quân Bắc Hàn.
Đến lúc đó, sợ rằng uy nghiêm khó giữ được, trong sạch khó giữ được, cái gì cũng khó giữ được.
“Hoàng thượng, người thật không nghĩ tới việc từ bỏ con đường sai trái này sao?”
“Đây là đường thẳng nhất tới nàng rồi, mấy đường khác còn sai trái hơn, lạc lối lại phải đi vòng về, mệt mỏi lắm.”
“...”
Vừa nói chuyện, hai người vừa đánh nhau khí thế ngất trời.
Trước đó Mộ Thanh Yên còn có thể chiếm một ít ưu thế, hiện tại khó khăn lắm mới bất phân thắng bại với Quân Bắc Hàn.
Nàng tưởng tượng, qua ít ngày nữa, Quân Bắc Hàn tự mình chấp chính, võ công tiến bộ, nàng không tung hoành nổi nữa.
Thời gian đè đầu Quân Bắc Hàn lúc trước sắp một đi không trở lại rồi.
Mộ Thanh Yên thầm rơi lệ.
“Trẫm cảm thấy con đường này còn phải thẳng thêm chút, tốt nhất là gạo nấu thành cơm, tuyệt đối không thể sai lầm. Đỡ phải chưa ăn tới miệng mà nửa đường đã bị người khác gắp đi mất!”
Mộ Thanh Yên sững sờ, sao nàng cảm thấy lời này chua quá, chua muốn rụng răng luôn.
“Ngươi đang ghen à?”
“Hôm nay nàng và Mạch Lưu Thương nói cái gì? Các người đã ăn ý đến độ khẩu ngữ cũng có thể thông đồng rồi à?”
Quân Bắc Hàn bỗng nhiên đen mặt hỏi.
“Có phải ngươi để tâm vào chuyện vụn vặt quá không?”
“Vậy tại sao bỗng nhiên hắn lại đi lên dìu nàng thân mật như vậy, tình huống thế nào?”
“Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, ta và hắn chỉ là bằng hữu.”
“Ngươi nghĩ như vậy nhưng hắn chưa chắc, vô sự hiến ân cần, không trộm cũng là cướp!”
“Ngươi đang nói chính mình sao?”
“Ta vẫn luôn muốn trộm nàng đó, nàng không biết sao?”
“...”