Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 260: Yêu hậu pháo hôi (7)




Tay Mộ Thanh Yên vừa dùng lực liền trực tiếp vặn mặt Lãnh Lâm Sương, nâng đầu đối mặt với nàng.
“Bây giờ có phải ngươi rất hận ai gia không?”
Lãnh Lâm Sương ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng, nhìn thê thảm không gì sánh được.
“Không... Là... Hoàng thượng nói đúng, đều là dân nữ sai, dân nữ cam nguyện bị phạt...”
Mộ Thanh Yên run tay một cái, suýt chút nữa ngã xuống.
Dao Cơ cũng liều mạng quá nha, quá không cần thể diện đi!
Đến lúc này rồi mà còn muốn giả bộ, còn muốn diễn, còn muốn tiếp tục à?
“Chỉ cần hoàng thượng vui, chỉ cần thái hậu vui, dân nữ chịu bao nhiêu tội lớn đều được.”
Lãnh Lâm Sương nói lời này chính là đẩy toàn bộ tội danh lên người Mộ Thanh Yên.
Mộ Thanh Yên cười nhạt, đẩy thì sao nào, nàng là yêu hậu mà, chút xíu ác danh ấy tính là gì?
Nhưng vào lúc này, Lãnh Lâm Sương bỗng nhiên đổi sắc mặt, hai tròng mắt biến thành một đường, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt.
Nhất thời, đầu Mộ Thanh Yên bắt đầu đau đớn mãnh liệt.
Lục trà nữ này lại dám sử dụng pháp thuật với nàng!
Mộ Thanh Yên nhẹ buông tay lui lại mấy bước, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Phía sau có một bàn tay đỡ lấy Mộ Thanh Yên, trong nháy mắt đó, cảm giác đầu đau nhói biến mất toàn bộ, lập tức trở nên thoải mái thanh thản.
Mộ Thanh Yên quay đầu thấy Mạch Lưu Thương ở sau lưng nàng, đang đỡ lấy nàng.
“Không sao chứ?”
Mộ Thanh Yên thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu: “Ta không sao ”
Ngay sau đó, nàng nghe được một tiếng thét chói tai thê lương vang vọng toàn bộ đại điện.
Nàng quay đầu chỉ thấy Lãnh Lâm Sương thống khổ ôm đầu, liên tục lăn trên mặt đất.
Tất cả mọi người sợ hãi vội lùi sang bên cạnh, đỡ phải bị cô ta liên lụy.
Mộ Thanh Yên nhìn Vu Sơn Thần Nữ Dao Cơ ngày xưa phiêu phiêu nhảy múa trước mặt Thương Lăng Thượng Thần, kinh diễm bốn phương bây giờ biến thành bộ dáng thê thảm lại dữ tợn đáng sợ này.
Trong lòng nàng có chút cảm giác khó chịu, cô ta đáng đời, do cô ta tự tìm.
Nhưng thân phận cô ta bày ở nơi đó, cô ta là nữ nhi của Nam Phương Xích Đế, thân phận tôn quý được sủng ái.
“Ngừng tay đi hồ ly.”
Mộ Thanh Yên giật nhẹ ống tay áo Mạch Lưu Thương.
Mạch Lưu Thương quay đầu, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Sao đấy? Vì loại người này mà mềm lòng? Bây giờ cô ta dám thi pháp với ngươi, sau này nhất định còn dám làm ra việc bỉ ổi hơn nữa.”
“Cô ta là nữ nhi của Nam Phương Xích Đế, thân phận bày ở đó, ta không muốn liên lụy đến ngươi, phiền phức vào người.”
“Phiền phức? Trừ ngươi ra thì ta còn chưa bao giờ có phiền toái gì.”
“...”
Mạch Lưu Thương cười lạnh một tiếng, Lãnh Lâm Sương càng kêu thảm hại hơn.
“Đủ rồi hồ ly, dừng tay đi, chuyện này ta có thể tự giải quyết.”
Trong lòng Mộ Thanh Yên không khỏi thở dài, ngày thường hồ ly vẻ mặt tươi cười, có chút độc miệng nhưng lại rất dễ thân cận.
Nàng chưa bao giờ thấy dáng vẻ hồ ly ra tay độc ác, bây giờ nàng mới biết được, không phải mỗi người đều có thể khiến hắn vui vẻ đón chào.
Hồ ly cũng có một mặt tàn nhẫn của hắn.
” Hôm nay chúng ta không giết chết Dao Cơ, chi bằng chừa chút đường sống để cô ta tiếp tục giả vờ làm phàm nhân. Một khi cô ta hoàn toàn bại lộ, vò đã mẻ lại sứt, đó mới phiền phức.”
Mạch Lưu Thương hừ nhẹ một tiếng, Lãnh Lâm Sương không lăn lộn thảm thiết nữa.
Mộ Thanh Yên biết hồ ly đã thu tay lại.
“Đã như vậy thì ngươi tự mình giải quyết đi.”
Mạch Lưu Thương cười lạnh một tiếng: “Nếu đổi lại là ta, không chết cũng phải chặt đứt tiên căn của cô ta, khiến cô ta cả đời tàn phế. Một Nam Phương Xích Đế thì thế nào? Tư Mệnh, ngươi không hèn mọn, không chút quan trọng nào như mình tưởng đâu.”
Mộ Thanh Yên sững sờ, một câu cuối cùng nàng nghe không hiểu.
Nhưng còn không đợi nàng hỏi lại, Mạch Lưu Thương đã xoay người thi lễ cáo lui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.