“Mộ Thanh Yên, mẫu hậu trẫm đã sớm chết rồi.”
Quân Bắc Hàn cau mày gắt gao nhìn Mộ Thanh Yên.
“Nàng chỉ là một nữ tử lớn hơn trẫm ba tuổi, vóc dáng còn không cao bằng trẫm, nàng không phải mẫu hậu trẫm, trẫm chưa từng thừa nhận!”
Mộ Thanh Yên hít sâu một hơi, nàng có chút sợ hãi.
Nàng chưa từng nghĩ tới, thì ra trong lòng Quân Bắc Hàn, cảm tình đối với nàng lại là dạng này.
“Nàng đâu biết, ba năm này, từng ly từng tí chuyện của nàng ta đều ghi tạc trong lòng.”
(Đổi từ trẫmà ta nghe cho nó chân thành:))))
“Nàng đâu biết, ta đã có thể qua chữ viết của nàng mà phán đoán nàng vui vẻ hay đau buồn.”
” Nàng đâu biết, mỗi khi ta thấy Mạch Lưu Thương dễ dàng ngồi ở bên cạnh nàng, ta đố kị biết bao nhiêu.”
“Nàng cũng chẳng biết, trong lòng ta yêu sâu đậm bao nhiêu.”
“Mộ Thanh Yên, không phải ta chưa từng ám chỉ, nhưng cái gì nàng cũng không biết, vì sao căn bản nàng không nhìn thấy ta?”
Quân Bắc Hàn từng bước ép sát, Mộ Thanh Yên từng bước lui lại.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, trong lòng Quân Bắc Hàn đã gieo xuống chấp niệm sâu như vậy.
Sâu không thấy đáy, sâu đến đáng sợ.
“Mộ Thanh Yên, rốt cuộc nàng có trái tim hay không?”
Mộ Thanh Yên lắc đầu, nàng nói: “Dù nói thế nào đi nữa, trên danh nghĩa, ta là mẫu hậu ngươi!”
“Thì sao? Ta cũng không phải do nàng sinh ra, chúng ta không có bất kỳ liên hệ huyết thống nào cả!”
“Nhưng sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ! Đây là trái với luân thường!”
“Quyền lên tiếng mãi mãi trong tay thượng vị giả, chỉ cần quyền lực đủlớn, chỉ cần ta muốn, ai có thể cản ta?”
Hô hấp Mộ Thanh Yên cứng lại, nàng hoàn toàn không ngờ trong đầu Quân Bắc Hàn lại có ý niệm điên cuồng như vậy.
“Thế ngươi lấp miệng người trong thiên hạ như thế nào?”
“Người trong thiên hạ nói gì thì liên quan gì tới ta? Ta chỉ cần muốn, đồng thời ta cũng có năng lực đạt được, sao ta cần phải quan tâm quan điểm của người khác? Trước mặt thực lực tuyệt đối, quan điểm gì đó đều thật nực cười!”
Quân Bắc Hàn một câu lại một câu ép sát, khiến Mộ Thanh Yên gần như nói không ra lời.
Nàng thấy được cái bóng của Thương Lăng trên người Quân Bắc Hàn.
Pháp lực của Thương Lăng trong hai giới tiên yêu còn chưa từng có địch thủ, hắn băng lãnh, hắn không gần sự đời, thậm chí hắn không cho bất kì kẻ nào mặt mũi.
Nhưng người trong thiên hạ ai lại dám ở trước mặt hắn chỉ trích một câu?
Ngay cả Thiên Đế nhìn thấy hắn cũng phải nhượng bộ ba phần, vui vẻ đón chào ở phong yến, Thương Lăng vẫn mặt lạnh như cũ.
Thực lực bày ở nơi đó, không cần xem sắc mặt người khác!
Lúc này Quân Bắc Hàn cực giống kì Thương Lăng, trong mắt trong lòng hắn, căn bản không quan tâm quan điểm của người khác, bởi vì những kẻ kia đều không bằng chính mình.
Quyền lực trên tay mình, truy đuổi thứ mình muốn, mà không phải vì bất kì quan điểm của kẻ nào mà lật mặt xu nịnh.
Mộ Thanh Yên rốt cục cũng hiểu được khí phách của Thương Lăng đến từ đâu.
Quân Bắc Hàn đời này, Hề Minh Húc đời trước, thật ra đều giống nhau, chỉ là biểu hiện của Hề Minh Húc ở trước mặt nàng uyển chuyển ôn nhu hơn thôi.
Dù đầu thai mấy đời, nội tâm hắn mãi mãi vẫn cao ngạo.
Thấy Mộ Thanh Yên ngu người, Quân Bắc Hàn vươn tay xoa mặt nàng.
“Mộ Thanh Yên, thứ ta muốn, nhất định sẽ đạt được.”
“Nhưng ngươi không hỏi qua ta có muốn không.”
Mộ Thanh Yên quay đầu đi chỗ khác, thở dài một tiếng.
“Ta có thời gian, cũng có kiên trì, cuối cùng cũng có một ngày nàng sẽ tiếp thu ta.”
“Cho nên, ngươi không muốn tuyển tú là bởi vì... Ta?”
Quân Bắc Hàn lộ ra một nụ cười vui vẻ: “Rốt cuộc nàng cũng thông suốt.”
“Nhưng mà việc đã định rồi, ngươi cũng không thể nửa đường dừng lại chứ?”
Mộ Thanh Yên ngước mắt nhìn về phía Quân Bắc Hàn.