Sau khi Quân Diệp Hoa bị ám sát trọng thương, mỗi ngày Mộ Thanh Yên đều hầu hạ ở bên giường Quân Diệp Hoa bưng canh đưa thuốc.
Quân Diệp Hoa bị thương rất nặng, thân thể ngày càng sa sút, công năng từng cơ quan dần dần suy yếu, mắt thấy ngày tháng còn lại không nhiều.
Thật ra lấy y thuật của Mộ Thanh Yên, nếu như nàng sớm phẫu thuật cho Quân Diệp Hoa, lấy ra lưỡi dao còn lại trong phổi hắn, hắn còn có thể cứu được.
Thế nhưng Mộ Thanh Yên không làm.
Quân Diệp Hoa ở trong mắt nàng cũng không khác biệt gì với Mộ Dương Húc.
Mộ Dương Húc vây nhốt nàng mười hai năm, Quân Diệp Hoa vây nhốt nàng ba năm, chỉ có bọn họ chết thì nàng mới có tự do.
“Thanh Yên, Thanh Yên ”
Sắc mặt Quân Diệp Hoa trắng bệch, ngón tay run rẩy, nhìn Mộ Thanh Yên bên cạnh, ánh mắt mê ly.
“Ba năm nay, nhìn nàng dần dần lớn lên, trẫm mừng rỡ, lại nóng ruột, rốt cục đợi được nàng cập kê, trẫm lại không thể cùng nàng.”
“Hoàng thượng đừng lo, người nhất định sẽ khỏe lại.”
Mộ Thanh Yên ở trong lòng thầm nói, khỏe mới là lạ ý, coi như có thể khỏe, nàng cũng sẽ không để chuyện này phát sinh.
“Nàng đang gạt trẫm, trẫm biết, thời gian của mình không nhiều.”
“Thanh Yên, trẫm khổ cực đoạt lại giang sơn này, hoàn toàn không có phúc khí giữ nó, trẫm không cam lòng!”
Quân Diệp Hoa nói đến đây thì kích động.
Hắn quả thực không cam lòng, hắn có thủ đoạn, có quyết đoán, có dã tâm, nhưng lại không có mạng.
” Sau khi trẫm rời khỏi, giang sơn liền giao cho nàng, nàng thay trẫm bảo vệ nó, có được hay không?”
“Hoàng thượng không cần phải lo lắng, ngự y y thuật cao siêu, bọn hắn có thể...”
“Thanh Yên, đáp ứng trẫm, thay trẫm bảo vệ nó. Trẫm nuôi nàng ba năm, thủ đoạn, sự quyết đoán của nàng trẫm đều biết, toàn bộ hậu cung trừ nàng, không ai có thể làm được.”
Quân Diệp Hoa nói xong, vươn tay nắm thật chặt cổ tay Mộ Thanh Yên, cảm xúc rất kích động.
“Được ”
Quân Diệp Hoa thở phào một cái, hắn nói: “Vậy thì tốt, trẫm lập nàng làm hậu, cho Bắc Hàn làm con nuôi trên danh nghĩa của nàng, lập nó làm thái tử, nàng thay trẫm nuôi nấng nó cho tốt.”
Mộ Thanh Yên sững sờ, nàng nói: “Mẫu thân Lục hoàng tử Lệ phi không phải còn sống sao?”
Quân Diệp Hoa hít sâu một hơi, hắn vẫy tay về phía tổng quản thái giám Cao công công.
“Gọi Lệ phi tới.”
“Vâng, hoàng thượng.”
“Thánh chỉ trẫm đã nghĩ rồi, sau này, nàng cứ nuôi nấng Bắc Hàn cho tốt, bảo vệ giang sơn Thanh quốc đi.”
“Vâng”
Thần sắc Mộ Thanh Yên trầm tĩnh, đáp ứng Quân Diệp Hoa.
Nói như vậy, Quân Diệp Hoa vừa chết, nàng chính là thái hậu Thanh quốc?
Trên đầu không còn ai có thể quản nàng?
Chuyện tốt vậy luôn hả?
Mộ Thanh Yên quả thực không thể tin được, đây chính là mệnh cách mà Dao Cơ cùng Hoả Tinh an bài cho nàng sao?
Để cho nàng ở hậu cung trống rỗng tịch mịch lạnh lẽo, cả đời xử nữ đến chết?
Mộ Thanh Yên không hiểu, nhưng nàng biết là, thái hậu, nàng phải làm thái hậu!
Ngẫm lại liền thấy sướng, lấy thúng úp voi, quyền khuynh triều dã, mưu quyền loạn quốc, họa quốc yêu hậu.
Mộ Thanh Yên mơ hồ có một tia chờ mong.
Chỉ chốc lát sau, Lệ phi đi tới trước giường Quân Diệp Hoa.
“Hoàng thượng, người thế nào rồi? Thần thiếp rất lo lắng cho người.”
Lệ phi vừa đến đã khóc lê hoa đái vũ thấy thương.
“Trẫm muốn lập Bắc Hàn thành thái tử.”
Lệ phi vừa nghe liền kích động, hạnh phúc tới quá bất ngờ!
“Thái tử lấy danh nghĩa con hoàng hậu, để Thanh Yên nuôi nấng.”
Lệ phi sững sờ, ngây ngẩn như gặp tai hoạ đột ngột, rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
“Hoàng thượng, vậy, vậy thần thiếp đâu?”
Lúc này Cao công công đi tới, trong tay bưng một cái mâm, trong mâm có một dải lụa trắng.