Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 200: Rời đi (1)




Mùa hè tân triều Ly quốc năm thứ nhất, tại Vân Ninh thành Càng quốc, Hề gia quân đánh trận gian nan ác liệt nhất từ trước tới nay.
Ánh tà dương đỏ như máu, khói lửa tràn ngập, chém giết khắp trời, một khúc bi ca vô thanh vô tức tấu khởi trong gió.
Thanh Long quân chiếm không ít đất đai, công phá Vân Ninh thành.
Bên ngoài Vân Ninh thành thây phơi khắp nơi, bên trong Vân Ninh thành, một trận chém giết.
Địch Phỉ Nhiên không chạy trốn, Càng quân liều chết giãy dụa, bố trí canh phòng nghiêm ngặt, phản kháng cực kì kịch liệt.
Ánh tà dương như máu dần dần biến mất, hai bên vẫn chém giết không ngừng, càng giết càng hăng, hầu như tất cả mọi người giết đỏ cả mắtrồi.
Hạ Triều Ca lĩnh quân xông lên trước xung phong đi đầu, mở ra một con đường máu cho Thanh Long quân đằng sau.
Máu tươi đầy đất nhuộm đỏ toàn bộ Vân Ninh thành.
Lúc Hạ Triều Ca một cước đá bay cửa thủ phủ, Địch Phỉ Nhiên đang ngồi trên xe lăn, đôi mắt hờ hững nhìn nàng.
Bên người Địch Phỉ Nhiên, tất cả thị vệ bày trận sẵn sàng đón quân địch.
“Hạ Triều Ca, ngươi thật can đảm, dám làm kẻ đầu tiên giết đến đây, đuổi tận giết tuyệt như vậy, ngay cả mạng của mình cũng không muốn à?” Địch Phỉ Nhiên cười nhạt.
“Bỏ qua cho ngươi một lần, ngươi vẫn còn mơ ước giang sơn Ly quốc, kích động phiên vương tạo phản, khiến cho bách tính rơi vào chiến tranh. Lần này, dù nói gì ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi nữa!”
Hạ Triều Ca vung trường kiếm lên, khí thế rực rỡ.
Địch Phỉ Nhiên chợt cười to, hắn nói: “Cũng tốt, vậy thì chúng ta cùng chết đi.”
Địch Phỉ Nhiên phất tay lên, bốn phía bỗng nhiên xuất hiện hai hàng cung thủ, cùng với dày đặc Ám Vệ sát thủ.
Địch Phỉ Nhiên là kẻ một chân đạp lên xương trắng vô số người, Ám Vệ sát thủ bên người tuyệt đối không thiếu.
Bây giờ hắn đã trốn không thoát, cho nên hắn triệu tập tất cả Ám Vệ sát thủ, liều mạng lần cuối.
Dù sao hắn cũng chết, giết nhiều một tên cũng được tốt.
Thấy một màn như vậy, chân mày Hạ Triều Ca cũng không có nhíu một cái, càng không lui ra sau.
Nàng tiến lên, tướng sĩ phía sau cũng theo sát.
Nhất thời, vô số cung tiễn bắn ra từ trong thủ phủ, cũng có vô số cung tiễn bay vào bên trong phủ.
Hạ Triều Ca dẫn đầu phía trước, mỗi tướng sĩ phía sau đều nhiệt huyết sôi trào, theo một chủ soái anh dũng, tất cả mọi người đều không lui bước.
Tướng lĩnh Ly quốc từng người ngã xuống, Ám Vệ bên người Địch Phỉ Nhiên cũng càng ngày càng ít.
Địch Phỉ Nhiên ngồi trên xe lăn, lạnh lùng nhìn hết thảy, nhìn Hạ Triều Ca toàn thân tắm máu.
“Vì sao? Ngươi rõ ràng có thân phận tôn quý tương lai tốt đẹp, tại sao phải tìm nguy hiểm?”
“Trận chiến này nếu ngươi chết, toàn bộ Càng quốc đều suy sụp, ngươi không chết, để lại cho Ly quốc hậu hoạ vô cùng.”
“Nhưng nếu ngươi chết, cái gì ngươi cũng không có.”
“Chết có gì đáng sợ? Chỉ cần giang sơn Ly quốc vẫn còn, Minh Húc vẫn còn, không có gì không đáng.”
Địch Phỉ Nhiên run rẩy, cảm xúc rất kích động.
“Ngươi rõ ràng chết một lần mới xuyên không tới, chẳng lẽ không biết quý trọng sinh mạng?”
“Thế gian này có thứ còn trân quý hơn cả tính mạng, ngươi là kẻ hám lợi, vĩnh viễn sẽ không hiểu.”
“Ha ha ha...” Địch Phỉ Nhiên cười ha hả: “Ta không biết, theo ta đến dường hoàng tuyền rồi nói cho ta, sao nào?”
Địch Phỉ Nhiên vừa nói ra, ngón tay hắn bỗng nhiên khẽ động, ấn xuống một cái nút trên cột đá bên cạnh.
Chỉ một thoáng, trong tất cả cột đá trong bay vụt ra vô số lợi kiếm rất nhỏ, đâm vào trong đám người đang chém giết.
Ám Vệ Càng quốc, tướng sĩ Ly quốc, tất cả mọi người bị loạn tiễn bắn loạn xạ, nhất thời máu tươi văng khắp nơi, tàn nhẫn lại đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.