Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 187: Xưng đế (1)




Mí mắt Hạ Triều Ca sắp nứt, vọt về phía trước một cái muốn chụp Hạ Thiên Túng lại.
Mắt thấy Hạ Triều Ca sắp nhảy xuống theo, hai chân nàng bỗng nhiên bị người ta ôm lấy, cố gắng kéo lại.
Hạ Triều Ca bị kéo lại, theo người sau lưng ngã xuống đất một chỗ.
Hạ Triều Ca quay đầu thấy khuôn mặt tràn ngập lo lắng của Hề Minh Húc.
Trên tường thành cao cao, Hạ Triều Ca cùng Hề Minh Húc ngã nhào trên đất, xe đẩy hắn lật, lăn vài vòng.
“Hạ Triều Ca! Nàng làm gì vậy?”
Hề Minh Húc ôm thật chặt Hạ Triều Ca, cả người đều run rẩy.
“Nàng nhảy xuống thì ta phải làm sao bây giờ? Nàng có nghĩ tới hay không!”
“Nàng biết không, thiếu chút nữa thì ta không bắt được nàng rồi!”
(editor: sao đọc tới câu này thấy nhói lòng thế nhỉ)
Hạ Triều Ca không ngừng rơi lệ, đôi mắt vì khóc vừa đỏ vừa sưng, nghe Hề Minh Húc trách cứ, nàng không nói được một lời, chỉ biết khóc.
Nàng cuối cùng vẫn không thể thay đổi được gì cả.
Trơ mắt nhìn người thân từng người chết đi, vội vàng không kịp chuẩn bị, thật sự bất lực.
Hề Minh Húc gắt gao ôm chặt Hạ Triều Ca trong lòng.
Hạ Triều Ca khóc rất lâu, lâu đến khi khóc không thành tiếng, yết hầu khàn khàn, gần như mất giọng.
Hề Minh Húc luôn ở bên nàng, không lên tiếng, cũng ngồi bất động.
Rất lâu sau đó, Hạ Triều Ca bò ra từ trong lòng Hề Minh Húc, nàng đỡ Hề Minh Húc dậy, để hắn ngồi lại xe lăn.
Dưới trời chiều, trên tường thành, bóng Hạ Triều Ca cùng Hề Minh Húc kéo thật dài.
Ánh chiều tà làm nổi bật trên mặt Hạ Triều Ca một loại bi thương khó nói lên lời, loang lổ phủ lên tường thành khiến cho người ta càng thêm nặng nề.
Hạ Triều Ca đặt Hề Minh Húc ngồi trên xe lăn, lấy binh phù ra trên người ra đưa cho Hề Minh Húc.
Hề Minh Húc ngẩng đầu nhìn Hạ Triều Ca, trong mắt là sự đau thương cùng cực.
“Minh Húc, xưng đế đi.”
Tay Hạ Triều Ca đang run rẩy, tim cũng đang run rẩy theo, nàng biết, đây là lịch sử tất yếu.
Không có máu tươi của một nhà Hạ gia, không cách nào có huy hoàng của Hề Minh Húc.
Thời đại thịnh thế mới đã định trước phải do hắn mở ra.
Tính cách Hạ Hạo Miểu cùng Hạ Thiên Túng đều quá mức bao dung ôn hòa, thiếu sự tàn nhẫn của đế vương, mới có thể bị người từng bước tính toán đến nay.
Mà Hề Minh Húc quả quyết sát phạt, mưu lược hơn người, thủ đoạn tàn ác, mới có thể từng bước một đi tới vị trí khống chế toàn cục hôm nay.
“Ta biết, chàng có thù hận với Hạ gia, ta cũng biết, chàng có dã tâm, ta cũng biết, chàng có đủ thủ đoạn, tới đoạt được tất cả những thứ chàng muốn đi.”
Hề Minh Húc ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt trấn định, thần sắc nghiêm túc của Hạ Triều Ca, tim hắn đau như đang rỉ máu.
“Chàng sớm có thể động thủ rồi, nhưng chàng lại không làm, chàng ẩn nhẫn lâu như vậy, có thể với tay đến giang sơn nhưng chàng lại chậm chạp không hề động tay, phần tình cảm này ta rất hiểu.”
Hề Minh Húc hít sâu một hơi, bức tất cả nước mắt trở về.
“Minh Húc, xưng đế đi, giang sơn này là của chàng.”
“Vậy còn nàng?”
Hạ Triều Ca yên lặng, nàng thì sao? Một công chúa vong quốc.
“Làm tân hoàng hậu của ta có được hay không? Lời hứa hôn của phụ hoàng nàng vẫn còn, đừng hối hôn nữa có được hay không?”
“Được ”
Hạ Triều Ca nhìn Hề Minh Húc, nhắm hai mắt lại, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Hề Minh Húc tự tay tiếp nhận binh phù trong tay Hạ Triều Ca, cẩn thận vuốt ve trong bàn tay.
Trên tường thành, gió thổi nhè nhẹ, ánh chiều tà tản mát, tường thành loang lổ, bi thương lan tràn.
Chẳng biết lúc nào, Trình Phi Dương đã đi lên tường thành, đi tới phía sau hai người.
“Khởi bẩm Thiếu tướng quân, đã bắt được Nhị công chúa phía dưới tường thành cách đó không xa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.