Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 173: Thiên biến (5)




Địch Phỉ Nhiên khiếp sợ nhìn Hạ Triều Ca trước mặt, còn có nụ cười lạnh như băng ở khóe miệng nàng.
“Nàng, nàng là ai!”
Hạ Triều Ca đưa ngón tay tới bên môi: “Suỵt, đừng la lớn, trong phòng ngươi còn có người, cũng đừng nhúc nhích, bằng không một khi súng đã cướp cò lại trách ta.”
Địch Phỉ Nhiên trợn trừng hai mắt, không thể tin được nhìn Hạ Triều Ca.
“Lẽ nào, là ngươi! Quân sư Giản Chỉ Hề trong Hề gia quân, là ngươi!”
Hạ Triều Ca cong môi cười nhạt, nàng nói: “Vẫn không tính là quá ngu, nhưng mà hơi muộn rồi.”
“Sao lại là ngươi! Rõ ràng dáng dấp các ngươi...”
“Chưa nghe nói qua thuật dịch dung sao? Tuyệt học Bích Ba sơn trang.”
“Thì ra... Là ngươi... Chả trách Hề Minh Húc liều mạng cũng phải giấu diếm ngươi, chả trách Ly Hoàng đều phủ quyết yêu cầu muốn ngươi của ta, chả trách ta tìm thế nào cũng không thấy ngươi!”
Trán Địch Phỉ Nhiên toát mồ hôi, tim đập rộn lên, quả thực sợ quá.
Hắn làm sao cũng không ngờ tới, người trước đây một lòng tơ tưởng lại là trưởng công chúa tôn quý nhất Ly quốc!
Chả trách lấy lòng nàng ta, đối tung cành ô-liu với nàng ta, nàng ta cũng chả thèm để ý.
Bởi vì thân phận nàng vốn đủ tôn quý, vốn không cần hắn bố thí!
Một loại phẫn nộ khó diễn tả được xông ra từ đáy lòng Địch Phỉ Nhiên.
Nàng chẳng những giấu giếm thân phận trưởng công chúa, còn giấu giếm thân phận người xuyên không.
Hắn bị đùa giỡn, triệt để đùa giỡn!
Lúc trước, hắn trúng tên nằm trên giường thống khổ cả ngày lẫn đêm, hắn từng nghĩ sau khi bắt được nàng nhất định phải khiến nàng càng đau khổ hơn!
Nhưng mà, hiện tại người ngay tại trước mắt hắn, hắn lại không thể động đến một ngón tay của nàng!
Loại hận này triệt để thiêu đốt trong lòng Địch Phỉ Nhiên.
“Không biết trưởng công chúa có ý gì? Ta là tam hoàng tử Càng quốc, người thế này không thích hợp nha?”
Địch Phỉ Nhiên nghiến răng nghiến lợi, hận ý trong mắt lan tràn.
“Nơi này là Ly quốc, Hạ Triều Ca ta có thể lấy thúng úp voi, ngươi nói có thích hợp hay không?”
Hạ Triều Ca khinh thường cười nhạt, hoàn toàn không coi sự tức giận của Địch Phỉ Nhiên ra gì.
Việc này khiến Địch Phỉ Nhiên càng thêm khuất nhục phẫn nộ.
Cho tới nay hắn đều lấy tư thế ưu việt này bừa bãi tồn tại trên thế gian, bây giờ Hạ Triều Ca lại vượt qua hắn mọi chỗ.
Coi hắn là kẻ ngu si đùa bỡn, tùy ý trào phúng khinh thường, sao hắn không tức cho được!
“Vậy trưởng công chúa muốn khiến ta táng thân tại hoàng cung Ly quốc này, khơi lên chiến tranh giữa hai nước sao?”
“Ngươi chết thì tự nhiên sẽ có hoàng tử khác thay thế ngươi, Càng quốc chưa chắc dám đánh. Nếu như đấu võ, Ly quốc cũng không sợ.”
Hạ Triều Ca hoàn toàn không sợ hắn uy hiếp.
“Ngươi...”
Hạ Triều Ca khinh thường nhìn Địch Phỉ Nhiên, nàng nói: “Chỉ số thông minh của ngươi không đủ chống đỡ cho dã tâm của ngươi.”
“Được, được lắm, bây giờ ta ở trong tay ngươi, ngươi nói cái gì chả được!”
“Gia hiệp nghị ra đây.”
“Hiệp nghị gì?”
“Không được giả ngu, lúc đàm phán, Càng quốc cắt ba tòa thành trì, ngươi liền đáp ứng ngay, ta không tin sau lưng Mục Cảnh Thước không cho ngươi bất kỳ cam kết gì.”
Địch Phỉ Nhiên khiếp sợ nhìn Hạ Triều Ca, mím môi im lặng không nói.
“Ngươi và Mục Cảnh Thước cùng với Hạ Uyển Tình lúc ở trên du thuyền ngày hôm đó cũng đã đạt thành hiệp nghị đúng không?”
Thân thể Địch Phỉ Nhiên bắt đầu run rẩy, toát mồ hôi lạnh.
“Muốn làm loạn, luôn phải trả giá. Dám động thủ, phải chuẩn bị gánh chịu thất bại. Giao hiệp nghị ra đây, hôm nay sẽ không giết ngươi, bằng không...”
Ngón tay Hạ Triều Ca nhẹ nhàng ấn vào cò súng.
Ba kẻ hầu trong phòng Địch Phỉ Nhiên thấy vậy, bỗng nhiên ra tay với Hạ Triều Ca.
Trong chớp mắt, mùi máu tươi tràn ngập cả phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.