Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 170: Thiên biến (2)




Đôi môi mềm mại nhẹ nhàng trằn trọc, tràn ra từng tia tình ý ôn nhu.
Hề Minh Húc đang nâng khuôn mặt Hạ Triều Ca, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng.
Môi răng quấn quýt, hai kẻ vong tình an ủi lẫn nhau, an ủi nội tâm tổn thương của nhau.
Sau phút kiều diễm đó, Hề Minh Húc dựa trán vào trán Hạ Triều Ca, chóp mũi kề chóp mũi.
“Triều Ca, chúng ta trở về đi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai tỉnh lại còn rất nhiều việc phải hoàn thành.”
Hạ Triều Ca gật đầu, đẩy Hề Minh Húc về Triều Vân Cung.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời trải đầy mặt đất, chim chóc vui vẻ nhảy nhót ca hát trên cành.
Hề Minh Húc ngồi trên xe lăn, khoan thai dạo hậu hoa viên của Hạ Triều Ca.
“Những thứ hoa cỏ này đều chăm sóc không tồi, nhìn ra được nàng rất để tâm, Triều Ca thích hoa à?”
“Hồi Hề công tử, những thứ này là công chúa tự tay trồng.”
Ánh mắt Hề Minh Húc lóe lên một tia kinh ngạc, lập tức nở nụ cười.
Dáng dấp hắn vốn rất đẹp, ánh sáng mặt trời tươi đẹp chiếu trên mặt hắn, tăng thêm từng tia sinh khí, như là gió xuân tháng ba ấm áp động lòng người.
Sau khi Hạ Uyển Tình đi tới chính là nhìn thấy một bức tranh thế này, liếc mắt một cái đã khiến nàng ta tự hãm sâu không thể kiềm được.
“Minh Húc...”
Hề Minh Húc giương mắt, quay đầu nhìn về phía Hạ Uyển Tình.
“Minh Húc, thật xin lỗi, ta đắm chìm trong bi thương mất mẫu hậu lâu như vậy mà chưa từng tới thăm chàng, chàng có trách ta không?”
Hạ Uyển Tình cực kì đáng thương, mặt mày nhu nhược, khiến người ta nhìn thấy là muốn thương tiếc.
“Lẽ nào Nhị công chúa không quan tâm Hoàng tỷ của mình trước sao?”
Hạ Uyển Tình sững sờ, biểu hiện trên mặt trong nháy mắt vỡ tan, nhưng rất nhanh lại khôi phục.
“Đúng vậy, cho nên hôm nay ta đến thăm chính là Hoàng tỷ, chỉ là còn chưa gặp tỷ ấy mà nhìn thấy chàng trước thôi.”
Trong mắt Hạ Uyển Tình xuất hiện từng tia đau lòng: “Minh Húc, chân chàng...”
“Nhị công chúa tốt nhất vẫn nên gọi ta là Hoàng tỷ phu.”
Sắc mặt Hạ Uyển Tình cứng đờ, ả giả bộ không được nữa, sắc mặt tàn nhẫn nói: “Minh Húc, ta sẽ không buông tha cho chàng, Hạ Triều Ca không xứng!”
“Không xứng là cô, Hạ Uyển Tình, nể mặt Liễu cô cô, ta nhắc nhở cô một lần cuối cùng, nếu cô tiếp tục làm bất cứ việc gì thương tổn Triều Ca, ta sẽ không nương tay.”
Hạ Uyển Tình nghe nói thế, sắc mặt trắng bệch, lui lại mấy bước.
“Ta lúc nào tổn thương ả? Là ả khua môi múa mép trước mặt chàng phải không? Ta luôn luôn cung kính ả là Hoàng tỷ của ta, ả lại vu tội cho ta thế này!”
Hề Minh Húc cười không nói.
“Vì sao vậy, trước đây chàng không phải như vậy! Lẽ nào chàng quên mẫu thân mình chết thế nào sao? Chẳng lẽ chàng không muốn báo thù sao?” Hạ Uyển Tình chất vấn.
“Có liên quan gì tới cô ”
“Chàng... Hạ Triều Ca đã cho chàng uống mê dược gì! Chàng không thể thanh tỉnh một chút sao?”
“Nhị công chúa, xin tự trọng, ta và Triều Ca rất nhanh sẽ đại hôn, ta là tỷ phu của cô.”
“Ta sẽ không buông tha! Bảo Hạ Triều Ca chờ lấy!”
Hạ Uyển Tình nói xong, đầu cũng không quay lại bỏ chạy khỏi Triều Vân Cung.
“Công tử, vì sao lúc này phải chọc giận cô ta?”
Hề Minh Húc kéo ra lau một nụ cười ý vị thâm trường, hắn nói: “Không chỉ cô ta, còn có Mục Cảnh Thước cùng Địch Phỉ Nhiên.”
Trên con phố kinh thành Trường An, trong một phòng ở tửu lâu phồn hoa đông đúc, hai nam tử trẻ tuổi đang ngồi uống trà.
“Sư muội, sát vách Thị Lang bộ Hộ Vinh Khánh Vân là tâm phúc của Mục Cảnh Thước sắp ra ngoài, muốn ra tay không?” Tố Y hỏi.
Hạ Triều Ca đặt chén trà trong tay xuống, chỉ chỉ vào cái hẻm nhỏ ngoài cửa sổ gian phòng.
“Bức lão ta đến đây rồi bắt sống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.