Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 150: Đoạt nam nhân (4)




“Mấy thứ ngươi nói lỡ như này đều sẽ không phát sinh.”
“Làm sao biết không? Ví dụ như bây giờ, ngươi không để ta gả cho hắn, ta tức giận sẽ trực tiếp xé xác ngươi, ngươi không biết võ công, ai mà cứu ngươi? Nguy hiểm không?”
Vẻ mặt Địch Lam Thấm rất thành thật, hết sức nghiêm túc.
Hạ Triều Ca hít sâu một hơi, đây là uy hiếp à?
Nhưng dáng vẻ Lam Thấm công chúa hình như rất nghiêm túc giảng đạo lý với nàng!
May mà nàng biết võ công, cao hơn Địch Lam Thấm một chút, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.
“Ngươi thật sự muốn xe xác ta à?”
“Sẽ không, sẽ không, ngươi chết rồi ai giúp ta đi tìm Đoạn Thiên Diễn?”
Hạ Triều Ca giật giật khóe miệng, thì ra nàng còn sống nhờ chút giá trị này?
“Chuyện này, sao ngươi không đi xin hoàng huynh ngươi giúp đỡ, lấy thân phận sứ thần Càng quốc, muốn gặp một người cũng không khó.”
Hạ Triều Ca bắt đầu bất động thanh sắc vứt nồi.
Nhưng Địch Lam Thấm lại liếc nàng, chu miệng, vẻ mặt không vui.
“Khỏi phải nói tới hắn, sau khi tới nói ngon nói ngọt để ta tự chọn phò mã, nhất định chọn cho ta một người võ công cao cường, tâm đầu ý hợp, kết quả thì sao, kết quả vẫn là gạt ta!”
Lúc này coi như Hạ Triều Ca hoàn toàn sáng tỏ, muội tử này thật sự trong sạch.
Ở phong yến, trên đài tỷ võ, sự cuồng vọng kiêu ngạo, không coi ai ra gì, thật ra đều là ý tưởng chân thật trong lòng nàng ấy.
Địch Lam Thấm tốt xấu cũng là công chúa của một nước, tại nơi ăn tươi nuốt sống như hoàng cung này, làm thế nào nuôi được người trong sạch như vậy?
“Ngày thường ở nơi nào người cũng nói chuyện trực tiếp như vậy sao?”
Địch Lam Thấm gật đầu, nàng thở dài, sắc mặt tối tăm, có chút rầu rĩ không vui.
“Ta biết ý ngươi, ta quả thật là bị làm hư, không có trải qua đấu đá với nhau. Nhưng người cưng chìu ta không phải phụ hoàng, là đại hoàng huynh của ta, chuyện gì hắn cũng che chở ta.”
“Che chở ngươi thế nào mà lại để ngươi tới hòa thân?”
“Từ hai năm trước tính tình tam hoàng huynh bỗng nhiên thay đổi lớn, bắt đầu bài trừ phe đối lập, độc chiếm quyền lực, hiện tại đại hoàng huynh đã thất thế, cho nên hắn mới đưa ta tới Ly quốc.”
Địch Lam Thấm càng nói càng khổ sở, bặm môi nhíu mày.
“Tốt xấu gì cũng là công chúa Càng quốc, Ly Hoàng nể mặt mũi Càng quốc, sẽ không đối đãi với ta quá kém, ở lại Càng quốc càng không bảo đảm.”
Hạ Triều Ca thở dài, nàng cũng là hài tử bị phụ hoàng mẫu hậu cùng hoàng huynh làm hư.
Có ký ức cũ giúp nàng học được cách che giấu bản thân, giấu kĩ hơn so với bất kì ai.
“Vậy sao ngươi không chọn Hề Minh Húc, võ công của hắn cao, chức vị quan trọng, dáng dấp cũng được. Dù là vũ lực hay quyền lực đều có thể bảo vệ ngươi.”
Địch Lam Thấm ngẩng đầu, nhìn Hạ Triều Ca như nhìn đứa ngốc, vẻ mặt ghét bỏ.
“Đó là nam nhân của ngươi, ta mới không cần đấy. Nếu ta đoạt không thành công, chính là tự rước lấy nhục. Nếu ta đoạt thành công, nói rõ tâm chí hắn không vững, lần sau người khác đoạt hắn sẽ chạy tiếp. Cho nên ta cần hắn làm gì?”
Hạ Triều Ca cực kì kinh ngạc, Địch Lam Thấm mặc dù trong suốt sạch sẽ, nhưng lại là một kẻ rất biết chuyện.
“Huống chi, nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Nhìn việc làm của hắn hôm nay ta liền biết, mặt ngoài hắn nghiêm trang, trong xương cốt đã hỏng khỏi bàn!”
Hạ Triều Ca gật đầu như giã tỏi, cuối cùng cũng gặp được tri kỷ!
“Đâu giống Đoạn Thiên Diễn đơn giản trong sáng, liếc mắt liền nhìn thấu, nếu như thu phục, bảo đảm quản giáo tốt, nghe lời ta.”
Địch Lam Thấm bỗng nhiên cười gian nói: “Ta vừa nhìn cũng biết, hiện tại Hề Minh Húc cưỡi trên đầu ngươi nha?”
Hạ Triều Ca sầm mặt lại, đập cái nắp lên chén trà trong tay.
Địch Lam Thấm cười càng vui vẻ hơn, mang theo mấy phần đắc ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.