Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 142: Bày tỏ nỗi lòng (5)




“Tỷ, các người gạt ta làm cái gì?”
Giọng chất vấn thê lương của Hạ Uyển Tình truyền đến, màng nhĩ Hạ Triều Ca như muốn thủng.
“Chúng ta trong sạch!”
Hạ Triều Ca không chút nghĩ ngợi liền thốt ra câu = này.
Nhưng giống như trong mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết lúc 8 giờ, lời kịch này lên sàn thường thường sẽ càng khiến người ta hiểu lầm.
Quả nhiên, Hạ Uyển Tình bỗng nhiên đứng lên, nàng giận chỉ Hạ Triều Ca nói: “Hạ Triều Ca, đời này ta sẽ không tha thứ cho ngươi!”
Hạ Uyển Tình kêu khóc che mặt chạy ra khỏi phòng, thương tâm rời đi.
Hạ Triều Ca than nhẹ một tiếng, đang chuẩn bị chạy lấy người.
Ai ngờ nàng vừa mới xoay người, một bước còn chưa nhúc nhích, một bàn tay bắt lấy cổ tay nàng.
Hạ Triều Ca quay người lại, cổ tay nàng bị Hề Minh Húc dùng sức kéo, cả người đột nhiên không kịp phòng bị, bị hắn kéo xuống.
Sau đó, Hề Minh Húc nhanh chóng xoay người, đặt Hạ Triều Ca ở dưới thân, ở trên cao nhìn xuống nhìn.
Chậc chậc, người này vừa mới giả bộ bệnh giống như vậy, bây giờ bạch liên hoa vừa đi đã lộ ra nguyên hình!
Quả nhiên là ảnh đế!
“Chàng làm cái gì thế! Buông ra!”
Hề Minh Húc đè Hạ Triều Ca khiến nàng không thể động đậy.
“Triều Ca, chút suy tính này trong lòng nàng quá cạn, liếc mắt là ta đã nhìn thấu.”
Hả? Sao giống như khoe khoang thắng lợi quá vậy?
Quả thực vô sỉ!
“Hề Minh Húc, tên hỗn đản này, lúc nãy chàng vừa mới diễn khiến Hạ Uyển Tình hận ta tận xương!” Hạ Triều Ca nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nếu như lòng dạ nàng ta rộng rãi, tự nhiên có thể nghĩ thông suốt, nếu như nàng ta chấp mê bất ngộ, nàng có cố khuyên bảo thế nào cũng vô dụng.” Vẻ mặt Hề Minh Húc nhẹ nhàng nói.
“Vậy cũng không cần thiết dùng cách này mà!”
“Vậy nàng còn muốn tìm thời gian hẹn nàng ta tâm sự? Giải quyết dứt khoát, phương thức như vậy là trực tiếp nhất. Còn nàng ta thế nào, đó là chuyện của nàng ta.”
Hạ Triều Ca thở dài một tiếng, Hề Minh Húc nói không sai, đây là cách trực tiếp nhất, đơn giản, rõ ràng.
Hạ Uyển Tình nếu có thể tiếp thu sẽ tự nhiên tiếp thu, nếu như không tiếp thu dù có dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên bảo cũng là vô dụng.
Huống chi đối với nàng, Hạ Triều Ca không thế có bất kỳ kiên trì nào.
“Hề Minh Húc, tâm chàng thật là ác.”
Hề Minh Húc tự tay xoa xoa mũi Hạ Triều Ca, hắn nói: “Ta xưa nay đã như vậy, chỉ quá dung túng với nàng, nhưng nàng không có phát hiện nha.”
Hạ Triều Ca sững sờ, làm sao Hề Minh Húc cứ há mồm là lại thả thính, ngậm miệng cũng có thể châm ngòi nội tâm nàng.
Cho dù như vậy, Hạ Triều Ca vẫn đỏ mặt không chút tiền đồ.
Hề Minh Húc cúi đầu, khẽ hôn lên cánh môi nàng.
Chạm vào cánh môi mềm mại, mang đến cảm giác làm người ta rung động, xa lạ tuyệt vời, lại khiến người ta tham luyến.
Toàn thân Hạ Triều Ca có chút cứng đờ, nhưng không đẩy Hề Minh Húc ra.
“Thả lỏng một chút”
Hề Minh Húc khẽ cười một tiếng, cắn một cái trên vành tai Hạ Triều Ca, Hạ Triều Ca run rẩy một chút, vội rụt cổ lại.
Phản ứng này khiến cho Hề Minh Húc cười ha hả, hắn xoay người, từ trên người Hạ Triều Ca nằm xuống, nằm nghiêng bên cạnh nàng, một tay khoát lên eo nàng.
Editor: cứ tưởng tác giả muốn cho con dân xôi thịt sớm chứ:))))
Hạ Triều Ca muốn ngồi dậy, lại bị Hề Minh Húc đè xuống.
“Đừng nhúc nhích, ngủ cùng ta một lát, một thân đầy vết thương, nàng động đậy sẽ làm rách vết thương, lại chảy máu nữa đấy.”
Gì? Đây là khổ nhục kế? Sao nghe giống uy hiếp quá vậy!
Hạ Triều Ca bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn an phận, dựa vào bên người Hề Minh Húc để hắn ngủ.
Dần dần, tiếng hít thở của Hề Minh Húc chậm chạp đều đều, Hạ Triều Ca biết hắn ngủ rồi.
Nàng đứng dậy, cẩn thận ngắm khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt kia của Hề Minh Húc.
Càng nhìn càng thấy giống Thương Lăng.
Tim Hạ Triều Ca không khỏi run lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.