Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 121: Kỳ hạn một năm (2)




Sau khi đoạt lại nơi đóng quân của Huyền Vũ, Ly quân thế như chẻ tre một đường giết đến biên cảnh Càng quốc, liên tiếp chiếm lĩnh ba tòa thành trì.
Càng quân liên tục thất bại, cộng thêm tam hoàng tử Địch Phỉ Nhiên thụ thương nằm trên giường, Càng quân trên dưới hỗn loạn tưng bừng, quân tâm bất ổn, lòng người hoang mang.
Đánh liên tiếp ba tháng, Càng quốc rốt cục ăn không tiêu, đưa lên thư cầu hòa.
Lúc nhận được thư cầu hòa của Càng quân, Hề Minh Húc đang ở chủ trướng Ly quân thương thảo bước kế tiếp của kế hoạch tác chiến.
Hề Minh Húc mở thư cầu hòa ra, công bố nội dung thư cầu hòa cho các tướng lĩnh ở đây.
“Chư vị cảm thấy cái thư cầu hòa này cần phải xử lý như thế nào?” Hề Minh Húc hỏi.
“Mới chiếm ba tòa thành trì liền tới cầu hoà, quá sớm!” Phó soái Bạch Hổ quân trực tiếp cự tuyệt.
“Đúng vậy, chưa diệt sĩ khí Càng quốc của chúng, bọn chúng sẽ không ngoan ngoãn, mười năm trước tới Ly quốc ta kêu gào, mười năm sau vẫn còn dám tới!” Phó soái Chu Tước tức giận nói.
“Không sai, lần này nhất định phải đánh cho bọn chúng đời này cũng không dám tới!” Trình Phi Dương cũng mười phần tán thành ý tưởng của mọi người.
Hề Minh Húc đưa mắt nhìn sang Hạ Triều Ca, hỏi: “Quân sư nghĩ như thế nào?”
“Ta cho rằng nên hòa.”
Câu trả lời của Hạ Triều Ca khiến cho các tướng lĩnh đều sửng sốt.
Lúc trước khi đánh Càng quốc người ra kế sách xuất lực nhiều nhất là quân sư, làm sao lúc này lại trực tiếp tiếp thu cầu hoà thế?
“Có ba nguyên nhân, thứ nhất Càng quốc mạo phạm Ly quốc, theo đạo nghĩa mà nói đuổi bọn họ ra ngoài xong thì phải đình chỉ, tiếp tục nữa chính là xâm lược, chúng ta không có lý.”
“Vậy bọn chúng có thể đánh chúng ta, chúng ta liền không thể đòi lại chút lợi tức sao?”
“Không bằng chờ quân sư nói xong đã” Hề Minh Húc ngăn chặn cục diện để cho Hạ Triều Ca nói tiếp.
“Thứ hai, tuy nói Bắc Cương là do hoàng thượng giao cho Hề gia quân trấn thủ, nhưng chuyện liên quan đến Càng quốc cầu hoà, đã tăng lên thành chính trị giao hảo của hai nước, Hề gia quân không báo lên, còn tự chủ trương, hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào? Ly quốc là ai làm chủ?”
Hạ Triều Ca nói tới chỗ này, những tướng lĩnh vốn muốn đánh lập tức đều ngẩn ra, bọn họ hoàn toàn không suy nghĩ nhiều như vậy, nghĩ đến quốc gia, nghĩ đến chính trị.
“Thứ ba, cũng là điểm qua trọng nhất.” Hạ Triều Ca hít sâu một hơi.
“Hai nước giao chiến, tổn thương mãi mãi vẫn là bách tính. Bất luận thắng bại, bách tính trôi dạt khắp nơi, đau đớn mất đi người thân đều quá tàn nhẫn. Cho nên, có thể sử dụng hòa bình giải quyết, không cần lấy tính mạng người khác đi đánh cược.”
Lời thấm thía của Hạ Triều Ca nói xong, toàn bộ chủ trướng đều yên lặng.
“Cho nên, tiếp thu thư cầu hòa, đem thư cầu hòa trình cho hoàng thượng, mọi người còn có ý kiến không?”
Trong toàn bộ quá trình, Hề Minh Húc không có một tia kinh ngạc, hết thảy đều ưng thuận.
Hạ Triều Ca biết, ý nghĩ của Hề Minh Húc giống nàng, chỉ là mượn miệng nàng nói ra thôi.
Trong lúc nhất thời, trong chủ trướng không có tiếng động, mặc dù mọi người không cam lòng, nhưng đều đồng ý phương thức xử lý này.
“Thật ra không chiến chưa chắc không tốt. Thư cầu hòa đưa tới, chúng ta chiếm ưu thế, trên bàn đàm phán, chúng ta có thể thu hoạch càng nhiều quyền lợi. Không tổn hại người nào mà lại đạt được mục đích.” Hạ Triều Ca nói.
“Quân sư nhận thức chính xác khiến chúng ta bội phục.”
“Chỉ là mấy thứ này cong cong lượn lượn này, ta chơi không nổi.”
“Việc đàm phán, hoàng thượng tự sẽ an bài, mọi người không cần lo lắng.”
Hạ Triều Ca bỗng nhiên dừng lại, lại cười nói: “Đến lúc đó ta sẽ tự mình đến kinh thành đốc thúc việc này, đợi Càng quốc bồi thường, liền phải nhờ các vị khổ cực cùng nhau trùng kiến chiến địa thương tích khắp nơi này.”
Lời này vừa nói ra, tướng lĩnh ngồi đây đều kinh ngạc, ngay cả sắc mặt Hề Minh Húc cũng trầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.