Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 115: Hầu hạ bên người (2)




Giề? Câu nói này thiếu thiếu nha!
Cái gì gọi là không cự hôn liền có thể nhìn mỗi ngày? Nói nàng như lang như hổ thèm khát nhìn hắn à!
Ta nhổ!
Vậy mà tiếc hận thay nàng? Nói nàng không có mắt bỏ qua trân bảo hiếm thấy à!
Ta nhổ!
Còn nữa! Nàng cự hôn chẳng lẽ không phải để tác thành cho hắn sao? Bây giờ nói như thể nàng vứt bỏ hắn vậy!
Ta nhổ!
“Nàng lại đang mắng ta ”
Hạ Triều Ca cứng đờ, nội thu hồi suy nghĩ, giả bộ vô tội.
“Làm sao có thể? Không thể nào!”
Hề Minh Húc cười, hắn nói: “Vậy lần sau nàng chớ có viết cảm xúc lên mặt, như vậy lời nói dối của nàng mới hoàn mỹ hơn một chút.”
Hạ Triều Ca bĩu môi, rời mắt đi, không để ý tới hắn.
Hề Minh Húc thấy dáng vẻ tức giận của nàng, cười càng vui vẻ hơn.
“Rõ ràng là nàng mắng ta, lại còn hờn ta, sao nàng lại không nói đạo lý như vậy?”
Mặc dù Hề Minh Húc nói rất có đạo lý, nhưng Hạ Triều Ca chính là Không-cùng-tư-tưởng.
“Thiếu tướng quân muốn nghe đạo lý gì? Ta nói cho ngươi.”
“Vậy nàng nói cho ta biết, nàng làm chuyện sai, có phải nên chịu trách nhiệm hay không?”
Hạ Triều Ca sửng sốt: “Ta làm sai chuyện gì?”
“Ta vốn không phải chịu thương tích nặng thế này, nhưng nàng nhào tới, ta không thể làm gì khác hơn là lấy tay đỡ nàng.”
Nghe nói thế, Hạ Triều Ca nhất thời ngu người.
“Lúc đó là ta sợ ngươi bị bắn trúng mới nhào về phía ngươi, đỡ đạn cho ngươi!”
“Ta đã sớm ngờ tới việc hắn muốn đánh ta, tự ta chuẩn bị tốt việc né tránh, nàng lại đến, ta chỉ có thể ngăn cản cho nàng trước.”
Hạ Triều Ca triệt để ngu người, lòng tốt của nàng thành làm hỏng chuyện sao?
Hề Minh Húc lại nói: “Lần này trao đổi con tin vốn chính là một ván cờ, hắn muốn nhân cơ hội này giết ta, ta sao lại không muốn mạng hắn?”
“Cho nên mặc dù ta nhìn nàng, nhưng lúc nào cũng quan tâm hắn, chỉ cần hắn động thủ, ta liền nghiêng người, để cho đạn kia sượt qua cánh tay ta.”
“Kể từ lúc đó, ta đổ máu, tình hình đại loạn, thừa dịp hắn đắc ý lơ là, cung thủ mai phục phía sau dùng một mũi tên bắn hạ hắn.”
Hạ Triều Ca sửng sốt một chút, nói như vậy, nàng dường như làm hỏng việc thật!
“Chiếu theo kế hoạch, ta chị tróc chút da, ra chút máu, bây giờ cánh tay này lại bị thương đến tân xương tủy rồi.”
“Nàng nói xem, nàng có sai hay không?”
Hạ Triều Ca giống như một học sinh tiểu học bị phê bình héo rũ.
“Ta cũng là sợ ngươi bị thương mới nhào qua ngươi.”
“Cho nên ta vốn không định nói cho nàng, đã vậy trong lòng nàng lại mắng ta oán ta, thật là ủy khuất quá đi.”
Hạ Triều Ca bĩu môi, nàng nói: “Đều là ta không tốt, vậy ngươi chớ tính toán với ta có được hay không vậy?”
Thấy thái độ nhẹ nhàng cùng ngữ khí ấm áp của Hạ Triều Ca, Hề Minh Húc càng vui vẻ hơn.
“Vậy ta liền cho nàng lấy cơ hội công chuộc tội.”
“Sao?”
“Từ giờ trở đi nàng ở lại đây chiếu cố sinh hoạt thường ngày của ta, cho đến lúc ta khỏi bệnh.”
Hả? Chiếu cố sinh hoạt thường ngày? Đây không phải là muốn hầu hạ bên cạnh à?
Hạ Triều Ca cảm thấy rất ngượng ngùng, đang muốn cự tuyệt, Hề Minh Húc lại nói sang chuyện khác.
“Vì sao lúc đó nàng phải giết Vu Vĩ Vinh?”
“Bởi vì hắn gần ta, Địch Phỉ Nhiên quá xa, ta bắn súng cũng không chuẩn. Càng quốc chết một người đều có lời chứ không lỗ.”
Hề Minh Húc nghe vậy phá lên cười, hắn nói: “Nàng thật biết tính toán, Địch Phỉ Nhiên lúc này chắc tức chết rồi.”
Hắn đương nhiên muốn tức chết, trước đây lúc giao súng cho nàng, căn bản không muốn nàng nổ súng!
Hiện tại chẳng những nàng giết đại tướng tâm phúc của hắn, còn lấy đi một khẩu súng của hắn, có thể không tức chết sao?
Không chỉ có vậy, hắn còn bị nàng lừa gạt, nàng biết dùng súng, là người hiện đại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.