Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh

Chương 1: Ăn sạch sành sanh (1)




Đau, toàn thân Giản Chỉ Hề đều rất đau.
Trong trí nhớ, Giản Chỉ Hề bị một chiếc Maserati do lái xe say rượu đụng phải, sau đó bay theo đường cong parabol tiếp đất.
Thân thể mềm mại va chạm nhiệt tình với mặt đất cứng rắn, không có xẹt ra tia lửa tình nào mà trực tiếp chảy ra máu tươi đỏ thẫm, tản ra đầy đất.
Toàn thân trên dưới của Giản Chỉ Hề đều rất đau, đặc biệt là cái mông với cổ tay, mông đau như bị kim đâm, mà cổ tay đau như bị người ta bẻ gãy.
Ơ! Sai sai rồi!
Lúc cô bị đụng ngã xuống đất là sấp mặt luôn, sao mông lại đau được?
Chỗ cô bị đụng là phần eo, cổ tay sao lại bị bẻ được?
Đụng thành như vậy, không phải ngủm cmnr sao? Làm sao suy nghĩ còn rõ ràng như vậy? Đau tới mất hồn như vậy?
Tim Giản Chỉ Hề bỗng nhiên đập mạnh, xoạt một cái mở mắt ra.
Đập vào mắt là một huyệt động do nhiều khối thủy tinh tím tạo thành, trong suốt óng ánh, tản ra hào quang màu tím nhạt, chiếu sáng cả huyệt động sâu kín.
Mà mông Giản Chỉ Hề đập vào mặt đất thủy tinh, đau tê tái.
Cô kinh ngạc nhìn y phục trên người mình, là một tầng sa mỏng màu trắng.
Ngó ngó lại mình một chút, tóc dài đến eo, da trắng nõn, hai chân thon dài tinh tế, còn có một bàn tay trắng bị gãy.
Giản Chỉ Hề đột nhiên sửng sốt, đây là xuyên không?
Cô đây là...
Giản Chỉ Hề còn chưa kịp lạc trôi, trước mắt cô liền xuất hiện một bộ cẩm phục thêu rồng màu trắng, một đôi giày thêu mây tinh xảo.
Cô vừa muốn ngẩng đầu nhìn về phía người đứng trước mặt, còn chưa kịp thấy rõ, cả người đã bị ném lên.
Giản Chỉ Hề bị một phen trời đất quay cuồng, sau đó rơi trên giường băng tỏa ra hàn khí.
Giường băng dày đặc hàn khí, lạnh thấu xương, vừa chạm vào giường băng, Giản Chỉ Hề như một con tôm sống mãnh liệt búng lên.
Nhưng mà cô búng lên còn chưa thành công đã bị đè xuống.
Đè cô chính là chủ nhân của bộ cẩm phục thêu rồng màu trắng, giày thêu mây tinh xảo kia.
Giản Chỉ Hề ngẩng đầu một cái liền thấy gương mặt nam nhân kia gần trong gang tấc, trái tim cô không khỏi đập mạnh lên.
Da thịt tinh tế như sứ, mày kiếm không đậm không nhạt, mũi cao thẳng như dãy núi, môi mỏng khẽ nhấp, mái tóc dài như hắc ngọc tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, như nước đổ xuống.
Phảng phất như thượng thần ở băng sơn, ngũ quan đường nét rõ ràng mạnh mẽ, mang theo một tia cao lãnh xa cách ngàn dặm với người khác, như là chạm đến hàn băng không bao giờ tan.
Dáng dấp nam nhân này thật sự quá bổ mắt!
Giản Chỉ Hề nuốt vài ngụm nước miếng, mỹ nam cực phẩm kìa!
Nhưng còn không đợi cô thưởng thức cẩn thận, nhiệt độ nóng rực từ trên người nam nhân liền truyền tới từ chỗ da thịt tiếp xúc.
Giản Chỉ Hề bỗng nhiên co rụt lại lui về phía sau, nóng vỡi!
Nóng tới mức có thể dùng làm vỉ nướng sắt!
Giản Chỉ Hề lại ngẩng đầu một cái, liền thấy trên trán nam nhân bỗng nhiên xuất hiện một cái ấn ký đỏ như máu, như một ngọn lửa, cùng với hai tròng mắt của hắn, đỏ tới mức dọa người.
Giản Chỉ Hề lại nuốt vài ngụm nước miếng, sẽ không gặp phải đại ma đầu chứ?
Giản Chỉ Hề vô thức tránh né, mà nam nhân lại không nghiêng không lệch đè trên người cô, khiến cô không thể động đậy.
Định mệnh, phía sau là giường băng lạnh tới xương, phía trước nam nhân nóng bỏng, nóng lạnh cùng tra tấn, thật là phê!
Nhưng vào lúc này, cổ tay bị nam nhân ấn xuống, đau đớn mãnh liệt trên cổ tay truyền đến, Giản Chỉ Hề kêu thảm một tiếng.
“Anh buông ra, anh muốn làm cái gì?”
Coi như vừa mới xuyên không tới, ngu ngu một hồi, hiện tại cô cũng biết tình huống của mình rất không ổn.
Câu hỏi của Giản Chỉ Hề không đợi được nam nhân trả lời, mà “xoẹt” một cái, là tiếng y phục bị xé mở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.