11.
Ngày hôm sau, bổn meo meo mới ý thức được người bị ốm không phải Kỷ Ngôn Thanh, mà là bổn meo meo.
Tôi - người nghẹt mũi, ho khan, phát sốt vô lực nằm trên giường, muốn khóc mà không khóc được.
Meo meo nhà nó chứ.
Con người sao lại yếu đuối như vậy, hít một chút gió lạnh sao đã cảm lạnh phát sốt rồi chứ?
Tôi khóc!
Đến buổi chiều, Kỷ Ngôn Thanh đưa tôi đến bệnh viện khám, bác sĩ đã kê một đơn thuốc dài.
Tôi nhìn tờ phí nộp tiền thì buồn rầu nói: “Kỷ Ngôn Thanh, tôi không đủ khả năng để trả lại đâu.”
Anh ấy hờ hững nói: “Ừm.”
Tôi không hiểu ừm của anh ấy nghĩa là gì, thế nên lại càng buồn rầu hơn.
Lúc chạng vạng, chúng tôi mới ra khỏi bệnh viện. Bởi vì bệnh viện cách tiểu khu không quá xa, cho nên chúng tôi đi bộ về.
Tất cả tòa nhà đều bị che phủ bởi ánh sáng màu vàng ấm áp, người đi trên đường nhộn nhịp với các hoạt động.
Khi sắp đến tiểu khu, Kỷ Ngôn Thanh nhận được một cuộc gọi, hình như là công ty trò chơi có chút việc,
“Phía trước rẽ trái rồi đi thẳng, từ mình về, biết đường chứ?”
Tôi nâng ly trà sữa còn nóng, gật đầu nói: “Ừm.”
Nhìn bóng hình anh ấy rời đi, tôi đột nhiên nhớ ra gì đó. “Kỷ Ngôn Thanh, có phải anh quên mất gì đó không?”
Anh ấy quay đầu lại. Mái tóc trước trán nhẹ nhàng xõa xuống, đôi lông mày sắc sảo lúc ẩn lúc hiện, giọng nói của anh ấy hờ hững: “Gì cơ?”
Tôi nhìn anh ấy, đôi mắt cong cong, “Anh quên hôn tôi rồi.”
Tính toán ngày, sắp được bảy ngày rồi. Lỡ như trên đường tôi đột nhiên biến thành mèo, vậy thì tiêu rồi.
Chiếc khẩu trang màu đen che đi nửa khuôn mặt anh ấy, cho nên không nhìn rõ được biểu cảm anh ấy thế nào.
Chỉ dừng lại vài giây, anh ấy liền đi về phía tôi.
Ngón tay thon dài kéo khẩu trang xuống, anh ấy giữ lấy ót của tôi rồi cúi người xuống.
Mùi hương bạc hà gần như bao trùm lấy tôi, sự mát lạnh trên môi vừa chạm đã rời.
Mắt tôi vừa chớp hai cái, anh ấy đã đứng thẳng người dậy, kéo khẩu trang lên.
“Về sớm một chút.” Anh ấy như có như không mà liếc tôi một cái.
“Ồ, Được.”
12.
Mấy ngày bị ốm này, tôi gần như chẳng có tinh thần gì cả. ngày nào cũng chóng mặt mơ hồ, nằm trên giường là không muốn động đậy nữa.
Một mu bàn tay đột nhiên phủ lên trán tôi, mát lạnh.
Tôi khó khăn mà mở mắt,
“Vẫn rất khó chịu sao?” Kỷ Ngôn Thanh thấp giọng hỏi tôi. Tôi không đáp, chỉ mơ mơ hồ hồ kéo cánh tay anh ấy.
Anh ấy khựng lại một chút, sau đó thả lỏng cơ thể, bất chấp tôi đã kéo một nửa người anh ấy lên giường.
Nhìn tôi làm bậy mà sờ eo anh ấy, cuối cùng anh ấy đành nhỏ giọng, hỏi: “Muốn ôm sao?”
Tôi nghèn nghẹn đáp lại một tiếng.
Ngốc chớt mất.
Anh ấy thừa biết khi bị ốm, bổn meo meo đều cực kỳ dính người.
Trước kia còn ôm tôi cả ngày, sau tôi biến thành người thì anh ấy liền quên sạch rồi. Lại còn phải để bổn meo đích thân nhắc nhở mới ngh ĩra chứ.
Anh ấy nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh tôi, sau đó ôm một nửa eo tôi.
Tôi nghĩ nghĩ thì có hơi tức giận, thế là liền làm loạn mà đạp đạp chân.
Ngay sau đó, trong cổ họng anh ấy liền phát ra âm thanh trầm thấp, nhanh chóng ấn chặt chân tôi xuống.
Tôi lập tức ý thức được gì đó, thế là chột dạ nhắm chặt mắt lại, giả chớt.
Rèm cửa sổ vừa dạy vừa nặng, ánh nắng sau buổi trưa chỉ có thể xuyên qua mép rèm để chiếu vào trong.
Qua một lát sau, người nằm bên cạnh lại đưa tay đo nhiệt độ trên trán tôi mấy lần liền. Mùi hương quen thuộc của người ấy khiến cho tôi rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ trưa dễ chịu.
13.
Trong thời gian tôi bị bệnh, Kỷ Ngôn Thanh cực kỳ tuân theo lời dặn của bác sĩ, đồ ăn đồ uống đều thanh đạm, ngày nào anh ấy cũng cho tôi ăn cà rốt và cải trắng hết.
Miệng của bổn meo meo nhạt lắm rồi.
Khó lắm mới khỏi bệnh, bổn meo meo muốn đi ăn cá ngâm, không đợi thêm được giây phút nào nữa.
Nhưng bổn meo meo sơ ý quá rồi, bởi vì Kỷ Ngôn Thanh lại biến thành bộ dạng lạnh như băng trước kia, không hề dịu dàng và kiên nhẫn như khi bổn meo meo bị bệnh chút nào.
Anh ấy lạnh mặt nói với tôi: “Không được.”
“Tại sao chứ?”
“Còn chưa khỏi hoàn toàn đã muốn ra ngoài?”
Tôi thành thật mà vạch ngón tay ra đếm: “Đã sắp khỏi được ba ngày rồi.”
“Ngày mai hẵng nói.”
Anh ấy nhấc cổ tay lên, để lộ ra chiếc đồng hồ đeo tay màu đen: “HIện tại đã 10 giờ rồi.”
Mười giờ thì làm sao?
Mười giờ cản trở món cá ngâm của bổn meo meo sao?
“Nhưng mà tôi rất đói rồi.”
“Trong tủ lạnh có đồ ăn.”
“Tôi không muốn ăn mấy cái đó mà.”
“Vậy thì cứ đói đi.” Anh ấy mặt không cảm xúc mà phọt ra mấy chữ này, sau oó lách qua tôi mà đi vào phòng ngủ.
“Này này này.” Tôi có hơi gấp rồi, thế là đi phía sau anh ấy mà tiếp tục hỏi: “Kỷ Ngôn Thanh, lẽ nào anh không đói sao?”
Tôi dứt khoát túm lấy góc áo anh ấy,
“Không đói.”
“Ục ục…” Lời anh ấy còn chưa dứt, một âm thanh khác đã đột nhiên vang lên, vô cùng rõ rệt trong màn đêm tĩnh lặng này.
Bước chân của anh ấy dừng lại, cụp mắt, tầm mắt từ từ hạ xuống.
Hồi lâu vẫn còn im lặng.
Tôi chớp chớp mắt, phá vỡ bầu không khí trầm lặng: “Cơn đói tập kích anh rồi.”
Anh ấy không đáp lại.
Ánh mắt liếc ngang qua của anh ấy lộ rõ vẻ khó chịu, còn có…
Xoắn xuýt.
Yết hầu anh ấy chuyển động, muốn nói nhưng lại im. Sau đó anh ấy ngẩng đầu lên, thở dài một cái.
Ngón tay thon dài vén những sợi tóc trên trán lên, nhíu nhíu mày, mắt hơi nhắm lại.
Cuối cùng.
“Đi thay quần áo dày đi.”
“Ừm ừm ừm?”
“Ra ngoài ăn.” Ngữ điệu của anh ấy lạnh nhạt, chân dài bước vào trong phòng ngủ.
Đến khi tới cửa phòng, anh ấy lại đi lùi về sau vài bước, nghiêng đầu.
Ánh mắt hờ hững của anh ấy rơi vào trên người tôi, môi anh ấy mím lại, nói: “Không có lần sau.”
Trong khoảnh khắc này bổn meo meo vẫn rất vui. Bởi vì bổn meo meo không biết rằng, nơi nữ chính và nam phụ trùng phùng chính là tại quán cá ngâm.
14.
Trong cửa tiệm, tôi nâng mắt nhìn nhìn Kỷ Ngôn Thanh ngồi ở đối diện, sau đó lại liếc nhìn Nhan Duyệt - chủ nhân trước của tôi.
Kỷ Ngôn Thanh cúi thấp đầu, môi mỏng mím chặt, những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, giống như đang cố kìm nén một số cảm xúc nào đó.
Vành mắt Nhan Duyệt ửng đỏ, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Kỷ Ngôn Thanh.
Bầu không khí chốc lát liền trở nên quái dị, lại có hơi nặng nề.
Tôi yên lặng ăn miếng cá trước mặt, đến tiếng nuốt đồ ăn cũng phải phát ra một cách cẩn thận dè dặt.
Đây không phải là nơi mà bổn meo meo nên tới, bổn meo meo chỉ có thể làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân xuống thôi.
Thời điểm này chắc là khi nam nữ chính cãi nhau, nữ chính giận dỗi bỏ về nước, lại cố tình thân thiết với nam phụ.
Sau khi nam chính biết thì điên cuồng ghen tuông, bắt đầu chuỗi ngày “truy thê hỏa táng tràng”, cuối cùng hai người lại về với nhau.
Nam phụ từ nhỏ đã bơ vơ,sống dưới cống ngầm tối tăm mù mịt, ngày nào cũng bị mấy tên côn đồ bắt nạt. Là nữ chính đã đuổi bọn chúng đi, kéo nam phụ ra khỏi đầm lầy, khiến anh ấy có được một cuộc đời mới.
Anh ấy tưởng nữ chính là ánh sáng của anh ấy, lại không ngờ rằng nữ chính yêu người khác, còn không nói một lời mà ra nước ngoài.
Từ đó, anh ấy chỉ có thể hoài niệm ánh trăng sáng của mình trong đêm đen.
Vô số đêm khuya, anh ấy không ngủ, “bổn meo meo” cũng bị kéo theo mà không ngủ được. lại còn phải cùng anh ấy đứng ngoài cửa sổ mà hứng gió lạnh để nhìn về phương xa.
Meo meo nhà nó chứ, mệt chớt mèo rồi!
Tuy rằng sau khi về nước, mục đích của ánh trăng sáng khi tiếp cận anh ấy không hề thuần khiết. Nhưng trong nguyên tác nói rằng, đó là quãng thời gian ngọt ngào và tươi đẹp nhất của anh ấy.
Tình cảm của anh ấy dành cho nữ chủ quá phức tạp, yêu và hận đan xen, không phân biệt nổi là cảm kích hay ái tình.
Bổn meo meo không hiểu, bởi vì bổn meo meo chỉ gặm couple nam nữ chính.
Đối với thiếu niên vừa nghèo khổ vừa nham hiểm này, bổn meo meo không hề để ý.
Nhưng mà hiện tại khác rồi. Bởi vì trên bàn ăn, Nhan Duyệt đã phá vỡ bầu không khí im lặng, mà câu nói đầu tiên của cô ấy là về tôi.
“Lâu rồi không gặp, không ngờ là anh có bạn gái rồi.” Cô ấy đỏ mắt nhưng lại cười, cố tỏ vẻ thoải mái mà nói.
Câu nói này đã hoàn toàn khiến bổn meo meo bị kéo vào mạng lưới quan hệ phức tạp của bọn họ.
Kỷ Ngôn Thanh ngẩng đầu.
Không đợi anh ấy mở miệng, tôi đã giúp anh ấy phủ nhận trước rồi.
“Không phải không phải.” Tôi xua tay cười nói, “Tôi và anh ấy không có quan hệ gì.”
“Miêu Miêu.” Kỷ Ngôn Thanh bỗng nhiên lên tiếng.
Nhận lấy ánh mắt của anh ấy, tôi lập tức im miệng lại.
“Miêu Miêu.” Nhan Duyệt từ tốn nhắc lại tên của tôi, sau đó cười, “Trước kia tôi có một con mèo cũng có tên như vậy.”
Sau đó cô ấy buồn bã nói: “Nhưng mà sau này không thấy nó nữa rồi.”
Bởi vì bị người nào đó bế về để nhìn vật nhớ người rồi - tôi thầm trả lời cô ấy trong lòng.
Kỷ Ngôn Thanh không nói gì.
Bầu không khí dường như lại rơi vào cục diện bế tắc rồi.
Những miếng cá ở trong đ ĩa giảm đi từng miếng từng miếng một, thẳng đến khi tôi gắp miếng cá cuối cùng.
“Ăn no rồi?” Vẻ mặt anh ấy lạnh nhạt, cằm căng chặt lại, giọng nói trầm thấp hơn bình thường khá nhiều.
Tôi gật gật đầu.
Khi chúng tôi đứng dậy ra ngoài, Nhan Duyệt đã đuổi theo và gọi chúng tôi lại.
“A Ngôn, em rất xin lỗi.” Nước mắt của cô ấy rơi xuống, giọng nói nghẹn ngào, “Thật sự rất xin lỗi, năm đó không nói với anh đã đi rồi.”
Bàn tay của Kỷ Ngôn Thanh đột nhiên nắm chặt lại, cảm xúc trong ánh mắt từ từ lan ra.
Tôi vốn muốn lặng lẽ rời đi, dành cho bọn họ một nơi để nói chuyện. Nhưng vừa mới bước chân, cổ tay lại bị người ta nắm chặt lại.
Vành mắt anh ấy đỏ lên mà nhìn tôi: “Đi đâu?” Giọng nói cực kỳ khàn, mang theo vị đắng chát khó nói thành lời.