Cự Long Thức Tỉnh

Chương 743:




Chương 743

Nói xong, Lục Hi xoay người rời đi.

Thấy Lục Hi cứ đi như vậy, mọi người cũng cảm thấy khá bất ngờ, chẳng lẽ tên nhóc này quay về không phải vì tiền?

Lục Hi vừa đi, mọi người còn đang sững sờ thì Lục Tiểu Hiên đã chạy ra ngoài.

Lục Hi mới đi đến sân thì nghe thấy một giọng nói lanh lảnh: “Chờ chút”.

Lục Hi quay đầu nhìn lại, đúng là cháu gái mình, anh cười khanh khách nhìn cô bé.

Lục Tiểu Hiên mở to hai mắt, cẩn thận quan sát Lục Hi, một lúc sau mới lên tiếng: “Chú thật sự là chú ba của cháu?”

Lục Hi cười một tiếng nói: “Chắc chắn là đúng rồi”.

Lúc này, Lục Tiểu Hiên mới đi tới trước mặt Lục Hi, cô bé nói: “Chú ba, chú vừa mới về, làm gì mà đã muốn đi vậy, ở chơi với cháu hai ngày không được sao?”

Lục Tiểu Hiên cũng chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, còn Lục Hi chừng hơn hai mươi, tuổi tác cách nhau không kém, ngược lại Lục Tiểu Hiên rất có thiện cảm với Lục Hi.

Lục Hi cười một tiếng nói: “Chú ba còn có việc, không thể ở đây lâu”.

Nói xong, Lục Hi lại lấy ra một lọ nhũ dịch Chung Linh, lặng lẽ nhét vào trong tay Lục Tiểu Hiên, anh nhỏ giọng nói.

“Thứ này uống vào sẽ càng trở nên đẹp hơn, cháu phải giấu cho kỹ, đừng cho người khác biết, nhớ là uống hết trong một tháng, sau này nếu muốn uống thì đến tiệm tạp hóa Vong Ưu đường Triều Văn phố Đông thành phố Tây Kinh tìm chú ba, chú ba còn có rất nhiều”.

Lục Tiểu Hiên nghi ngờ nhìn lọ thủy tỉnh trong tay, cô bé mở nắp ngửi liền trợn tròn mắt, mặt không tưởng tượng nói.

Lục Hi cười sờ đầu cô bé, anh nói: “Chú ba đi rồi, nhớ lời chú ba đấy nhé”.

Nói xong, Lục Hi xoay người rời đi. l Sau khi Lục Hi đi, Lục Tiểu Hiên nhét nhũ dịch Chung Linh vào quần áo, lén trở về phòng mình.

Cô bé vừa mới ngửi một cái, mùi vị đó thật sự rất thư thái, cô bé không đợi kịp đã quay về phòng uống một hớp.

Lúc này, trong phòng khách.

Lục Viễn Chí cầm nhũ dịch Chung Linh, ông ta ngồi ở ghế sofa, cau mày trầm tư không nói.

Tạ Trường Mai mặt coi thường nói: “Tôi nói này anh cả, Lục Hi đó nói quá lố rồi, thứ này có thể kéo dài tuổi thọ? Nếu có công hiệu này thì cậu ta đã sớm giàu đứng đầu toàn quốc rồi, còn quay lại tìm chúng ta hả”.

“Đúng vậy, nhìn dáng vẻ của cậu ta, trong miệng không một câu nói thật, anh phải nghĩ kỹ, nếu cậu ta quay về thì tuyệt đối đừng cho cậu ta vào cửa, chứa chấp cậu ta không biết sẽ cho chúng ta bao nhiêu phiền toái đâu”, Lô Hiểu Du cũng nói đầy âm dương quái khí.

Lúc này, Lục Viễn Chí vung tay lên, ông ta không nhịn được nói: “Được rồi, đứng nói nữa, chuyện hôm nay đến đây thôi, mấy người về đi”.

Lục Viễn Cảnh và Lục Viễn Quang nhìn nhau, sau đó đứng lên nói: “Anh cả nghỉ sớm chút, chúng em về trước”.

Vừa nói, hai người dẫn vợ mình từ biệt rời đi.

Sau khi bốn người đi, Lục Viễn Chí nhìn lọ thủy tỉnh trong tay, ông ta thở dài một tiếng, tiện tay đặt lên bàn trà, sau đó xoay người đi vào phòng ngủ.

Vốn dĩ ông ta có cảm giác không tệ lắm với đứa cháu này.

Nhưng Lục Hi lại đưa ra thứ đồ như vậy, nói với ông ta có thể kéo dài tuổi thọ, khiến Lục Viễn Chí có chút thất vọng với anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.