Cự Long Thức Tỉnh

Chương 516:




Chương 516

Triệu Hoàng đứng cạnh cũng lanh lẹ nói: “Dám bắt cóc người của cậu Lục, tôi thấy hắn cũng không cần phải sống tiếp nữa”.

Hai tài xế nghe vậy thì ngẩn người.

Nhìn thái độ của hai người này với Lục Hi kính cẩn khúm núm, không tiếc vì anh mà giết người như vậy, đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, bọn họ nhất thời đều có chút chết lặng.

Lục Hi chỉ liếc mắt nhìn Kỳ Lai một cái rồi chậm rãi nói: “Loại người hoành hành ngang ngược thất đức này cần phải nhận được sự trừng phạt thích đáng, hắn là đệ tử ghi tên của ông, ông xem mà làm đi”.

“Vâng thưa cậu Lục”.

Lục Hi vừa dứt lời, Vương Dương Minh liền đáp một tiếng rồi sải bước đi về phía Kỳ Lai.

Kỳ Lai nghe rõ từng câu họ trao đổi vừa rồi, thấy Vương Dương Minh bước về phía mình lập tức kinh sợ gào khóc: “Sư phụ, đồ đệ không dám nữa, người bỏ qua cho đồ đệ đi mà, đồ đệ thực sự không dám nữa”.

Vương Dương Minh hừ lạnh một tiếng phớt lờ hắn ta, ông ta khẽ phất tay một cái, một đám vân khí liền phun ra bắn phá lên thân thể Kỳ Lai.

Ngay cả một tiếng hét thảm Kỳ Lai cũng không kịp phát ra, thân xác chớp mắt đã bị oanh tạc tới chia năm xẻ bảy rải rác khắp quảng trường.

Lúc này, mọi người thuộc gia tộc của hắn đều choáng váng trợn tròn mắt, không dám tin nhìn một màn trước mắt này.

Thường Tiên Minh vội vàng nói: “Đây là sứ mạng của chúng tôi, điều nên làm thôi. Thân thủ của ông quả thật khiến người ta bội phục”.

Anh ta nói đều là lời trong lòng, hai bàn tay của Thịnh Quốc An hết sức cao minh, quả thật quá lợi hại.

Thịnh Quốc An cười một tiếng nói: “Quá khen. Chúng ta mau đào một cái hố chôn thi thể những con sói này đi, mùi máu tanh dễ thu hút mãnh thú khác”.

“Được, chúng tôi lập tức đi làm đây”.

Ngay lập tức Thường Tiên Minh phất tay, mấy người lấy ra xẻng công binh bắt đầu đào hố.

Nửa tiếng sau ba cái hố lớn đã đào xong.

Lính đặc chủng ném xác sói vào trong hố rồi vùi lấp. Sau đó chôn xử lý vết máu xung quanh. Xong xuôi tất cả cũng dùng hết hơn một giờ đồng hồ.

Lúc này, Thịnh Quốc An nói: “Mọi người nghỉ ngơi đi, bầy sói này đã bị giết sạch toàn bộ rồi, chắc sẽ không còn nguy hiểm khác đâu, mọi người cứ yên tâm”.

“Lần này nhờ có ông Thịnh đó, nếu không thì chuyến đi này nguy hiểm rồi”.

Hạ Nguyên Phi mặt đầy ý cười, đồng thời ra vẻ đắc ý, rõ ràng rất hài lòng với vị cao thủ mình hao tâm tổn sức mời về này.

Thịnh Quốc An cười đáp: “Nhận được nhờ vả của ông thì phải trung thành, đây đều là chuyện nên làm. Mọi người nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải lên đường”.

Mọi người lại một lần nữa cảm ơn rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.

Đúng lúc này, Hạ Huyên Huyên giận đùng đùng nhìn về phía lều của Lục Hi hô lên: “Cái thứ đàn ông gì mà giống con rùa rụt cổ, thật là mất hết mặt mũi đàn ông”.

Thấy tính khí của Hạ Huyên Huyên, mọi người cũng không có ngăn cản, ngay cả Thạch Kế Đông cũng không lên tiếng.

Gặp phải nguy nan, người này chỉ biết là núp ở trong lều, thật sự khiến mọi người tức giận. Anh là một thanh niên, ít nhất cũng phải đi ra cùng mọi người chứ. Cho dù có nguy hiểm gì, mọi người đồng tâm hiệp lực cũng sẽ vượt qua, một mình trốn đi thì còn ra thể thống gì nữa.

Đối mặt với trách mắng của Hạ Huyên Huyên, lều vải của Lục Hi vẫn không một chút động tĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.