Cự Long Thức Tỉnh

Chương 176: Bái Ta Làm Thầy





Tuy nhiên Lục Hi lại mỉm cười, kiểu tấn công không chút kỹ thuật này đối với anh mà nói thì chỉ giống như trẻ con đang đánh loạn mà thôi.
Tay phải của anh nhẹ nhàng vung lên, sau đó anh lại tung ra một cước đá thẳng vào người của Côn Ngô.
Chỉ nghe "bốp" một tiếng, cả thân hình to lớn của Côn Ngô bị Lục Hi đá bay lên không trung rồi văng thẳng vào hồ nước sâu phía sau.
Nước hồ ngay lập tức sôi trào lần nữa, kèm theo tiếng cắn xé thì máu cũng đã đổ ra giàn giụa, Côn Ngô ngay lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
"Con mợ nó".
Cậu Vương đứng run rẩy bên hồ, không ngừng khóc thét.
Những kẻ khác cũng giống như hắn ta, mặt mày đều tái mét, còn Lạc Lạc kia thì đã tè ra quần từ lúc nào mà không biết.
Bọn họ rất muốn rời khỏi nơi đáng sợ này ngay lập tức nhưng do đang bị canh giữ cho nên đều không dám nhúc nhích dù chỉ một bước.
Cùng lúc Côn Ngô rơi xuống nước, Lục Hi giậm chân phải xuống mặt đất, cậu Vương và các đệ tử của phái Vu Cổ đang bị canh giữ bên kia đột nhiên cảm thấy có một nguồn năng lượng lớn từ mặt đất truyền đến khiến cho tất cả đều bị chấn bay.
Trong tiếng kêu la thảm thiết, cả đám đệ tử phái Vu Cổ đều văng vào trong hồ nước.

Hồ nước lập tức điên cuồng khuấy động kèm theo những tiếng cắn xé vang trời và tiếng kêu la thảm thiết của đám đệ tử phái Vu Cổ.
Chỉ trong nửa khắc thì cả hồ nước đã nhuộm đỏ màu máu.
"Nhóc con, mày hay lắm, mày đã dám giết đệ tử phái Vu Cổ tao, tao nhất định sẽ khiến cho mày biết thế nào là nhân gian thống khổ, thống khổ cho tới ngày mày xuống mồ, vĩnh viễn không thể siêu sinh".
Miêu Ác đến, vừa thấy Côn Ngô mà mình dày công bồi dưỡng lại bị hủy diệt như thế này, hơn nữa còn mất đi hơn mười mấy đệ tử cho nên trong lòng lập tức vô cùng tức giận.
“Ha ha”, Lục Hi cười nói: "Muốn tôi vĩnh viễn không được siêu sinh thì ông cũng phải có năng lực đó mới được".
"Cuồng vọng đến cực điểm".
Miêu Ác gầm lên một tiếng, chuẩn bị ra tay.
Lúc này, Diêu Cương đột nhiên ngăn Miêu Ác lại rồi nói.
"Miêu chân nhân đừng nóng giận, hôm nay là ngày mọi người kết liên minh, xin cho tôi chút thể diện, để tôi giải quyết chuyện này, ông thấy thế nào?"
Miêu Ác nghe vậy thì chậm rãi gật đầu, Diêu Cương cũng là một tông sư, ông ta vẫn phải nể mặt.
Lúc này, Diêu Cương còn chưa bước đến trước mặt Lục Hi mà đã nói.
"Người trẻ tuổi, tôi thấy cậu rất có thiên phú với võ đạo, không đành lòng nhìn thấy cậu tiêu vong, như vậy đi, cậu bái tôi làm thầy, tôi thu nhận cậu làm đệ tử thân truyền, xong rồi tôi sẽ giúp cậu cầu xin Miêu chân nhân cho cậu và bạn bè một con đường sống, thế nào?"
Nói rồi Diêu Cương đứng khoanh tay với vẻ mặt tự tin.
Theo như ông ta thì điều kiện mà ông ta đưa ra chính là một cơ hội hiếm có từ trên trời rơi xuống, không ai nỡ từ chối, phải biết rằng có thể bái một vị tông sư làm thầy chính là chuyện vinh hạnh đến cỡ nào.
Mà ông ta cũng rất coi trọng tiềm năng của Lục Hi, cho dù là võ kỹ hay là sự bình tĩnh của anh thì đều đã có phong thái của một vị tông sư tương lai.
Nếu như ngày sau ông ta dốc lòng dạy dỗ, nói không chừng ông ta còn có thể bồi dưỡng ra một tông sư.
Khi đó vị trí của ông ta trên giang hồ tuyệt đối cao hơn những tông sư khác ở bên ngoài, trở thành một đại tông sư uy danh hiển hách.

Về phần Miêu chân nhân ở bên kia, mặc dù ông ta nói vậy nhưng rốt cuộc vẫn phải nể mặt Diêu Cương mấy phần.
Nếu như ông ta đòi bồi thường thì Diêu Cương nhất định cũng sẽ đồng ý.
Lúc này Lục Hi còn chưa lên tiếng nhưng đám người cậu Vương ở bên kia đều lộ ra vẻ vui mừng, ngay cả Triệu Binh trên mặt cũng tràn đầy vui sướng.
Đây đúng là một cọng rơm cứu mạng, chỉ cần Lục Hi đồng ý làm đệ tử của tông sư Diêu thì tất cả mọi chuyện đều có thể được giải quyết dễ dàng.
"Này, con mợ nó còn chờ gì nữa, mau đồng ý đi chứ!", cậu Vương lo lắng hét lên.
Nét mặt của Triệu Binh cũng rất trông mong, theo gã thì việc trở thành đệ tử thân truyền của tông sư chính là chuyện may mắn nhất trên đời, gã muốn bái sư còn chưa được, làm gì có ai từ chối cơ hội từ trên trời này chứ.
Tuy nhiên, Lục Hi lại cười nói: "Tông sư? Thật nực cười.
Các người cho rằng tông sư là một tồn tại bất khả chiến bại, nhưng theo tôi đó chẳng qua chỉ là tự mình dối người mà thôi".
Khi Lục Hi nói ra những lời này, cậu Vương và những người khác đều sững sờ, trợn mắt há hốc mồm.
"Mày điên rồi sao, dám nói chuyện với một vị tông sư như vậy?", cậu Vương điên cuồng rống lên.
Mặc dù hắn ta không biết tông sư là gì nhưng hắn ta đã từng nghe Triệu Binh nói qua, tông sư là một tồn tại bất khả chiến bại, ngay cả Triệu Binh vẫn còn kém rất nhiều bậc.
Cho nên cậu Vương cũng đại khái biết được rằng tông sư rất lợi hại, nhìn thấy cơ hội sống sót trong lúc tuyệt vọng lại bị tên khốn kiếp trước mặt hủy đi, cậu Vương nhất thời chịu không được phải lớn tiếng mắng,
Lúc này Triệu Binh cũng hoài nghi nhìn Lục Hi, có cơ hội tốt như vậy, người này sao có thể không đồng ý?
"Anh này, tông sư đã đạt tới đỉnh cao võ đạo, là một tồn tại được vạn người kính ngưỡng, anh nên nhanh chóng đồng ý, đừng nên bỏ qua cơ hội này, tính mạng của anh và cả đám chúng tôi đều phụ thuộc vào điều này", Triệu Binh cũng nhanh chóng thuyết phục.
"Đại ca, mau đồng ý đi, tôi cùng Dao Dao nhất định sẽ đội ơn anh".
Lạc Lạc thấy thế cũng vội vàng thuyết phục, trong lúc nói chuyện còn không quên nháy mắt với Lục Hi, ý tứ trong đó không cần nói cũng hiểu.
Lục Hi quay đầu lại trừng mắt nhìn cậu Vương, cậu Vương sửng sốt, sau đó hắn ta mới nhớ tới tính mạng của mình không chỉ nằm trong tay đám người này mà còn nằm trong tay của Lục Hi, cho nên ngay lập tức rụt đầu lại, lắp bắp nói.
"Tôi chỉ đang nói sự thật thôi".
Lúc này, Diêu Cương phẫn nộ quát lên.
"Ông đây thấy cậu có tư chất không tồi, yêu thích thiên phú của cậu cho nên mới muốn chừa cho cậu một đường thoát, nhưng cậu lại không biết sống chết, vậy để ông đây cho cậu rửa mắt nhìn xem thế nào là một tông sư!"
Nói xong, thân thể Diêu Cương đột nhiên chấn động, gió cát cuốn quanh thân, trong phạm vi ba trượng xung quanh vạt áo của ai cũng đều bị thổi bay phấp phới.
Đám người cậu Vương bị cảnh tượng bất ngờ này làm cho sửng sốt, trong lòng Triệu Binh lại càng chấn động.
"Đây chính là uy lực của tông sư trong truyền thuyết sao?", nhìn thấy uy thế của Diêu Cương, trong lòng Triệu Binh thầm kinh hãi không thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.