Củ Cải Ta Gọi Chàng Dám Trả Lời Không

Chương 17: Tại sao sinh nhật ta lại bắt ta xài tiền




[Nhổ củ cải]
Một vật như một đứa bé làm sao mà sinh đây? Chưa ăn thịt heo mà cũng chưa
thấy heo chạy, hơn nữa lần trước ta nhìn thấy người khác sinh em bé cũng là
mười bốn năm trước rồi. Lần trước ta đang bận chui từ trong bụng mẹ ta ra, ai
mà biết mẹ làm sao mà sinh ta ra chứ.
Đệ đệ à, nếu như ngươi nghe thấy lời cầu nguyện của tỷ tỷ, thì ngươi mau mau từ
trong bụng mẹ chui ra ngoài, nếu không tỷ tỷ sẽ cho hồ ly và củ cải mang ngươi đi
bán, đương nhiên, trước tiên là ngươi phải từ trong bụng mẹ chui ra ngoài.
Người đầu tiên có phản ứng là dì Thẩm. Bà lau lau đôi mắt ướt nhòe vì khóc, sau
đó nâng mẹ ta dậy rồi cao giọng la: “ Nhanh nhanh nhanh, mẹ con sinh thiếu
tháng, hai con mau mau đi nấu nước nóng, còn Tông Văn ân nhân, phụ nữ sinh
con, nam nhân không thể nhìn được, không may mắn, ngươi mau ra ngoài, dù là
cha của Ngũ Cốc cũng không được để cho ông ấy vào.”
Tông hồ ly dù sao cũng chỉ là hồ ly, từ trước đến nay chưa từng gặp qua chuyện
này, phải mất một lúc mới hồi thần, đi về hướng đại viện. Ta đột nhiên nhớ đến
Đại Bạch còn đang nằm ở cửa phòng, những chuyện này đều quăng cho Tông hồ
ly. Đại bạch cũng là nam nhân, nam nhân nhìn thấy thì không may mắn, đến sau
này ta cũng không thể hiểu được là nam nhân không may mắn hay là sản phụ
không may mắn.
Ta và Liễu Mi một người nấu nước một người lấy khan mặt, bận đến tất bật. Dì
Thẩm giống như đã nhìn quen những chuyện này, đã không còn luống cuống như
lúc ban đầu. Nhà ta không có nha hoàn, bà liền bình tĩnh chỉ đạo bọn ta làm việc
này làm việc này làm việc kia, bà đứng che bên người mẹ ta, cái dì cũng không cho
bọn ta nhìn, đương nhiên cái này là đối với loại người thong minh như Liễu Mi,
còn ta thì vẫn lén lút nhìn hai cái, tuy rằng cũng không nhìn được gì.
Một tiếng hét từ bên trong truyền ra, ta và Liễu Mi nắm chặt tay nhau ngồi trước
cửa phòng chờ dì Thẩm sai bảo. Lòng bàn tay bọn ta ướt đẫm, giống như người
sinh con không phải mẹ ta mà là bọn ta vậy. Ta nghe thấy dì Thẩm bên trong hô to
dung sức dung sức, bọn ta ở bên ngoài cũng cùng nhau dung sức, đến khi đệ đệ ra
ngoài, ta cùng Liễu Mi không hẹn mà cùng nhau chạy đến nhà vệ sinh. Lần sinh
này của mẹ ta để lại trong ta bóng ma rất lớn, bóng ma này suýt chút nữa đã làm
gia đình chồng ta tuyệt hậu.
Đến lúc nhìn thấy da mặt nhăn nhúm của đệ đệ, ta đặc biệt ôm Đại Bạch đi lại,
tưởng tượng ra cảnh tượng hung vĩ người mẹ ôm con.
Liễu Mi liếc nhìn xung quanh, hỏi ta: “Ngũ Cốc, Đại Bạch đâu? Lúc nãy đã không nhìn thấy hắn, cũng không….”
Ta vội vàng che miệng cô ấy, quay đầu nhìn sự hoài nghi của mọi người về Đại
Bạch, cười cười: “Ý của cô ấy là, đệ đệ lớn lên rất trắng.”
Cha ta cười, nói: “Vậy gọi nó là Lưu Bạch Vũ đi!”
“Cha, không phả đã nói đệ đệ gọi là Lưu Phong Đăng sao?”
“Tên đó không thể dung làm tên được, chỉ có thể làm nhũ danh thôi.”
Phong Đăng không thể đặt tên, vậy không phải Ngũ Cốc cũng như vậy sao, vì sao đến hắn lại đổi tên, lại còn lấy tên đẹp như vậy? Ta quả nhiên không phải do
bọn họ sinh ra.
Mọi người ở đây đều bị sự ra đời của đệ đệ thu hút, triệt để quên đi bi thương của mẹ con Liễu gia lúc nạy, cũng không ai nhìn thấy trái tim ta bị tổn thương nghiêm trọng. Cũng may ta rộng lượng, những chuyện nhỏ như vậy ta không để trong lòng, ăn một bữa cơm thì mọi chuyện đều tiêu hóa hết.
Buổi tối, gia đình ta làm một bữa tiệc thịnh soạn, Tông hồ ly và Liệu Mi ồn ào ngồi xuống bên cạnh ta, nhưng chỉ tùy ý ăn vài miếng rồi lại rời khỏi bữa tiệc, làm cho dì Thẩm luôn cho rằng thức ăn mình làm không ngon, hết lần này đến lần khác hỏi có hợp khẩu vị của bọn ta không.
Thật ra gia đình ta có hoạt động bí mật, mới có thể không hẹn mà cùng rời khỏi bàn tiệc.
Trước khi bọn ta về tiểu viện, Đại Bạch đã ra khỏi đó, đến khi nghe nói bọn ta quay về, hắn mới gõ cửa đi vào. Bây gờ trong mắt Liễu Mi, hắn là một củ cải phong lưu phóng khoáng dù rằng ta nhìn không ra, cho nên mỗi khi nghe Liễu Mi khen Đại Bạch anh tuấn, ta đều cảm thấy những gì trước mắt ta đều là ảo giác.
Bọn ta chuẩn bị đủ tiền, liền len lén chuồn ra ngoài. Đáng nói nhất là, trong bốn người, xét thấy cảnh ngộ của ba người còn lại, chỉ có ta là có tiền, cho nên hình thành việc ăn của ta ở của ta, bây giờ còn muốn dùng tiền của ngườing hèo khổ như ta. Ta căng thẳng lấy túi tiền từ dưới sàng giường ra, thở dài thật sâu, đây nhất định là tạo nghiệt mà!
Liễu Mi giật giật tay áo ta, nhỏ giọng nói: “Ngũ Cốc, chúng ta vẫn nên không đi, trời tối như thế này, không an toàn.”
Ta kéo Đại Bạch và Tông hồ ly đến trước mặt cô ấy: “Trời có sụp xuống thì cũng có bọn họ chống đỡ.” Hai tên này cuối cùng cũng để lộ khí khái nam nhi, cố gắng bài đưa ngực ra chứng tỏ mình to lớn (ngực anh củ cải ở đâu?? =))))
Đêm tối gió hiu hiu thổi, bọn ta cầm theo thức ăn trộm được từ nhà, hồ ly còn đi tửu quán mua một bình Đào Hoa Nhưỡng, còn giấu thêm một cái chung, chạy đến nơi có duyên phận sâu đậm với bọn ta, bờ sông.
Đại Bạch lần đầu tiên mất trí nhớ ở đây, phủi phủi mông bỏ lại mình ta rồi rời đi, tuy rằng ngay sau đêm đó đã quay về, sau đó còn kết bạn với hồ ly.
Liễu Mi từng ở nơi này muốn kết thúc sinh mạng của mình, kết quả lại bị người qua đường hồ ly cứu được, sau đó còn gặp được mẫu thân rất nhiều năm chưa gặp. Tuy rằng chợ thì ở phía Nam, bờ sông thì ở phía Bắc, nhưng hồ ly nói rằng, do ta đưa hai đồng tiền cho hắn ngay cả lá cây cũng mua không được.
Đã từng ở nơi đây, ta và A Siêu, còn có Cẩu Đản ở cùng với nhau. Bây giờ, Đại Bạch, Liễu Mi và Tông hồ ly đã vẻ nên những nét mực đậm sâu trong sinh mệnh của ta.
Đột nhiên Tông hồ ly vỗ ta một cái: “Ngây ngốc cái gì, lại đây, ta xuống nước bắt vài con cá.”
Bọn họ đã nhóm xong lửa, ánh lửa đỏ hồng làm mọi người thấy được những cái răng trên mặt Đại Bạch đang cười đến run rẩy cả người. Bọn họ đều không biết, hôm nay là sinh nhật của ta.
Cha mẹ chỉ lo vui mừng khi sinh ra con trai, từng người từng người bận đến mức quên đi ta...
Ta cầm lấy chén rượu, đưa lên không trung: “Đệ đệ, sinh nhật vui vẻ.”
Ba người còn lại nhìn nhau cười một cái, cùng nhau nâng rượu: “Ngũ Cốc, Sinh nhật vui vẻ”, sau đó liền cạn sạch chén rượu. Liễu Mi nhìn là biết chưa từng uống rượu, sặc đến mức ho khan, Tông hồ ly ngồi bên cạnh nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô ấy.
Lần này đến ta ngây ra, đây là tình hình gì thế?
Đại Bạch cười đưa đùi gà cho ta: “Ngũ Cốc, ta đã nói mình trên thông thiên văn dưới thông địa lý rồi, sinh nhật vui vẻ, sinh nhật ngươi có ta bên cạnh, sau này cũng sẽ có ta bên cạnh.”
Ta oán hận nhìn hắn một cái: “Vì sao sinh nhật ta mà ta vẫn phải trả tiền?”
“..........................”
Sau đó cả ba người liền vứt cho ta một cái liếc mắt, tổng cộng là sáu con mắt trắng như hạt trân châu, chậc chậc, Liễu Mi cứ như vậy bị làm cho hư hỏng rồi.
Lần đầu tiên phóng túng, ta cũng không biết mình đã uống bao nhiêu Đào Hoa Nhưỡng, chỉ biết những thứ đưa vào miệng càng lúc càng thơm. Đại Bạch bên cạnh ngăn không cho ta uống, sau đó, Đại Bạch liền biến thành mỹ nam anh tuấn trong mắt ta, không hề thua Tông hồ ly chút nào, chói chang trong mắt ta.
Sau này ta nghe Liễu Mi kể, đêm đó ta đã chỉ thẳng về phía Bắc mà lầm bầm: “Ta biết đó là phía Nam, phía Nam.....”, sau đó là Tông hồ ly lôi ta về nhà.
Mà ta, lại trong lúc trí nhớ mơ hồ đó, mà đánh mất Đại Bạch và Tông hồ ly.
Lời tác giả: Mất rồi, mất rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.