[Countryhumans France Empire x Indochine] Dương Lệnh Tự Thái Sơn

Chương 68: Giấc mơ đường hầm (3/3)




ASEAN thở dài vứt băng đạn đã rỗng xuống, quay qua chỗ quầy rượu, chọn một chỗ mà ngồi.

"Đến lượt anh rồi đấy UN."

EU lớn tiếng nhắc nhở, tiện tay tiến đến chỗ y để đổi từ con dao găm sang một loại súng săn một đầu đạn khác.

Đồng thời NATO cũng lấy trên cái bàn kia một khẩu súng săn tương tự nhưng là đứng đằng sau Seato.

"Anh UN, anh sẽ cùng em bắn hắn đấy. Đừng có bắn lệch đấy, nếu anh làm em bị thương thì sẽ lớn chuyện đấy."

"?!!"

Chưa kịp để UN định hình được câu nói của NATO, EU đã nhanh chóng kéo y tới trước mặt Seato.

Y... sẽ phải bắn người này.

"Anh, mau nhanh lên nào. Em sắp chịu hết nổi rồi."

NATO nhanh chóng tra đạn vào, hướng nòng súng về phía Seato như một đứa trẻ không đợi được khi có đồ chơi mới.

UN cố gắng trấn tĩnh mà tra đạn y hệt như NATO, nhanh chóng nâng hai tay cầm súng lên.

Y thật sự phải giết người này?

Không....

Điều này thật sự không được!

"EU, bắt đầu đếm đi."

CSA sốt ruột ra lệnh cho EU.

"Vậy thì. Chuẩn bị... 3, 2, 1... 0!"

Đoàng!

Hai tiếng súng lớn đồng thanh vang lên giữa căn phòng khiến người nghe phấn khích nhưng kết quả lại khiến người khác không ngờ.

UN loạng choạng gục xuống, chân trái của y....

Chân trái bị đạn hỏa lực mạnh xuyên qua, tạo ra một lỗ lớn, hướng bắn của y vì vậy cũng chệch đi, không trúng được vài Seato.

Cơn đau khiến cơ thể của y ngay lập tức trì trệ rồi gục xuống, may mắn là có khẩu súng khi làm gậy chống y mới không bị thất thố mà ngã xuống.

"Tại sao?..."

"Bởi vì anh đã không nghiêm túc."

NATO vừa mỉm cười đáp lời y vừa thay đạn.

UN đến đây rồi lại không biết làm gì thì thật coi thường y quá rồi.

Y nhanh chóng thay đạn, cố gượng đứng lên rồi tiếp tục chĩa thẳng vào Seato, lần này có chút nghiêm túc hơn rồi.

"Chuẩn bị...."

Đoàng!

Tiếng súng vang lên ngay lập tức, Nato giật mình nhìn về phía tay trái của mình.

Y vậy mà lại dám bắn ngược lại!

"Kết tụ!"

UN nhanh chóng lấy ra một lá cây tầm gửi rồi vò nát nó.

Từ bàn tay của y nhanh chóng tràn ra một làn khói màu tím đặc, không mất tới mười giây liền tràn khắp căn phòng.

Trong mười giây ấy, Nato nhanh chóng nhấc khẩu súng của mình lên, bắn một phát cuối.

Đoàng!

UN vậy mà lại thật sự trúng đạn nhưng khói sẽ ngập hết chỗ này thôi, y phải giải thoát cho Seato đã!

Seato được y cứu ra, nụ cười trên môi khi nãy cũng tắt theo.

Lúc nãy không cẩn thận nên y đã lộ sơ hở, cánh của bả vai trái liền bị bắn nát.

"Ngươi biết chỗ của LN ở đâu không?"

Seato nhận được câu hỏi của y, có chút cứng người rồi nhanh chóng gật đầu, chạy ra chỗ cửa lớn.

UN đi theo, giúp gã mở cánh cửa ra.

Seato nhanh chân chạy về phía trước, chỗ thoát ra khỏi đường hầm, đôi lúc còn đứng lại chờ y như sợ y sẽ lạc mất dấu gã vậy.

Y tin tưởng đi về phía trước, không hề có một chút nghi ngờ nào.

Ngay khi cả căn phòng tràn ngập khói, UK đã nhanh chóng cho người khởi động lối thông gió của căn phòng nên vài phút sau khi y rời khỏi đó thì toàn bộ căn phòng đã trở lại như cũ.

NATO ôm chặt miệng vết thương của mình, đôi mắt tức giận đến hiện lên tơ máu, càng tức giận hơn khi nhìn thấy chiếc ghế mà Seato vốn ngồi lại không còn bóng dáng của gã.

"Bài kiểm tra xem ra tới đây là kết thúc rồi."

USSR nhàn nhạt lấy một điếu xì gà của mình rồi châm lên.

"Ngươi thua rồi NATO."

"Không... nó vẫn chưa kết thúc."

NATO chậm bước lên, ánh mắt khép lại một chút như dưỡng thần rồi đứng dậy, vết thương cũng dần khép miệng lại.

"Tôi sẽ sử dụng quyền của mình. Ngài USA, tôi có một thỉnh cầu."

"... được thôi. Bất cứ thứ gì."

UN đi sát tường, đưa cánh tay phải còn lành lặn của mình chống lên vách để tránh bị ngã.

Nửa thân bên trái của y gần như muốn liệt tới nơi, chỉ cần cử động một chút liền coi như tan tành.

NATO đã đuổi kịp được anh, chỉ còn một chút nữa thôi anh sẽ ra khỏi được cái nơi này nhưng mà cậu sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.

"Anh UN? Anh đang đi đâu vậy? Với cái thân xác đó thì đi đâu được chứ."

Âm thanh trầm thấp vang lên nhè nhẹ, bóng dáng của NATO dần xuất hiện.

UN sợ hãi không dám quay đầu lại.

Càng ngày càng giống.

Vậy hóa ra đây là số phận của y sao?...

"Anh à, anh đang tìm LN sao? Tên đó ấy hả? Em đã giết rồi."

Lời của NATO vừa dứt, Seato cũng xuất hiện, đứng trước mặt y như không có chuyện gì xảy ra.

Một làn khói trắng từ từ tỏa ra từ cơ thể của gã, và khi đống khói đó biến mất dần thì lộ ra bên trong không ai khác ngoài UNOCD.

LN và Seato đều là những nhân vật nguy hiểm, khó trách tại sao bọn họ lại quyết định giết cả hai trước nhưng nếu lúc đó y bắn thật thì không phải UNOCD sẽ chết sao?

UN mệt mỏi đổ gục về phía bức tường mình đang chống tay, trượt xuống một đường dài.

"Thật mệt mỏi mà..."

Y dần nhắm mắt lại, ngủ say.

Sau hôm nay, sẽ không có ai biết được điều gì nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.