Cốt Truyện Tôi Viết Thành Sự Thật

Chương 43: Anh có thù gì với cô gái này




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Chiêu bất ngờ không kịp chuẩn bị, lập tức lại bị anh nói cho ngu luôn: “Cái gì?”
Lục Thừa Tư nhìn cô, lại trịnh trọng nói với cô một lần: “Anh nói anh thích em, em đồng ý làm người yêu anh không?”
“…” Tạ Chiêu thật sự không nghĩ tới, Lục Thừa Tư tỏ tình trực tiếp như vậy. Trong nội tâm cô hơi rối loạn, không nhớ bất kì lời thoại nào cô vừa nghĩ ra lúc trên đường. Cô biết mình có thiện cảm với Lục Thừa Tư, nhưng cô thật sự chuẩn bị sẵn sàng làm người yêu anh chưa? Yêu thích của Lục Thừa Tư dành cho cô có thể tiếp tục bao lâu?
Cô phát hiện sự việc đến một bước này, vấn đề cô đang tự hỏi lại giống hệt lúc trước. Lâu như vậy đến nay, cô vẫn luôn trốn tránh nghĩ đến những chuyện này.
Lục Thừa Tư không giục cô, chỉ kiên nhẫn chờ đợi đáp án. Anh tin tưởng trải qua nhiều chuyện như vậy, Tạ Chiêu không thể không biết tấm lòng của anh. Chỉ có điều đối với con gái mà nói, có thể cần thận trọng khi đưa ra quyết định này, cho nên anh bằng lòng đợi cô nghĩ kỹ rồi trả lời.
“Cái kia…” Tạ Chiêu do dự mở miệng, “Hơi, hơi bất ngờ. Tôi có thể suy nghĩ thêm hai ngày không?”
Mặc dù đây không phải đáp án Lục Thừa Tư hi vọng nghe được nhất, nhưng anh vẫn gật đầu: “Được.”
“Vậy…” Tạ Chiêu không nỡ liếc nhìn bó hoa trong tay, “Tôi cần trả hoa lại cho anh không?”
“…Không cần.”
Quá tốt rồi. Trong mắt Tạ Chiêu hiện lên ý cười: “Vậy tôi có thể ăn bữa cơm này không?”
“…Ừ.” Lục Thừa Tư mấp máy môi, vẫn không nhịn được mở miệng, “Cho nên trong lòng em, anh nhỏ mọn như vậy đúng không? Em không đồng ý lời tỏ tình của anh, anh sẽ không cho em ăn cơm, còn đòi hoa về nữa à?”
“…Anh không biết, lúc trước Đường Hàm và bạn trai cô ấy chia tay, một đôi tất mà bạn trai cô ấy còn tìm cô ấy đòi về.” Tạ Chiêu còn nhớ như in chuyện này, lúc trước mấy người các cô chửi tên đàn ông này ròng rã một tuần giời, “Không phải tôi sợ anh…”
“Sợ anh cái gì? Sợ anh rác rưởi giống anh ta?”
“…”
“Không phải đàn ông nào cũng như thế, lần sau bảo Đường Hàm đừng nhặt đàn ông trong thùng rác.”
“Được rồi…” Tạ Chiêu yếu đuối nói, “Tôi sai rồi, xin lỗi.”
Lục Thừa Tư: “…”
“Ăn cơm đi.” Anh xoay người, kéo ghế ra, nói với Tạ Chiêu, “Ngồi đi.”
“À.” Tạ Chiêu đặt hoa sang một bên, ngồi xuống ghế. Trước khi Tạ Chiêu đến, Lục Thừa Tư đã gọi món xong rồi, nhân viên phục vụ thấy bọn họ nói chuyện xong, bắt đầu mang thức ăn lên cho bọn họ.
Thật ra mỗi khi có người muốn tỏ tình tại nhà hàng, nhân viên phục vụ trong nhà hàng ít nhiều đều có chút lo lắng, dù sao không phải ai cũng tỏ tình thuận lợi, nếu nhà trai tự mình đa tình quá mức, cuối cùng thường thường rất khó kết thúc.
Nhưng thấy bên Lục tổng tiến hành khá thuận lợi, ít nhất bên nữ đã nhận hoa, còn đồng ý ăn cơm với anh.
Nhưng nói đi thì nói lại, rất khó có người không đồng ý với người đàn ông như Lục tổng đúng không?
Mỗi lần nhân viên phục vụ bưng lên một món ăn, đều sẽ giới thiệu sơ lược với bọn họ, Tạ Chiêu ngồi đối diện Lục Thừa Tư, vừa cắt gan ngỗng rượu vang đỏ, vừa nhìn Lục Thừa Tư cười: “Anh cái kia, nốt ruồi lệ bị mờ rồi, không xử lý thật à?”
“…” Lục Thừa Tư không nói chuyện, nhưng nhìn ra được trong lòng anh rất để ý.
Tạ Chiêu lấy một chiếc gương nhỏ và một cây tăm bông trong túi xách của mình đưa cho Lục Thừa Tư: “Anh tự lau đi.”
Lục Thừa Tư mím môi, vẫn nhận lấy gương và tăm bông.
Tạ Chiêu thấy Lục Thừa Tư ngồi đối diện soi gương, cười hỏi anh: “Nốt ruồi lệ này là ai chấm giúp anh thế?”
Lục Thừa Tư nhìn cô: “Anh.”
“A, vậy anh lấy bút kẻ mắt ở đâu vậy? Mượn mẹ anh à?” Nói đến đây, Tạ Chiêu không nhịn được cười ra tiếng, “Vậy anh giải thích chuyện anh muốn dùng bút kẻ mắt với cô ấy thế nào?”
“…” Lục Thừa Tư im lặng một chút, “Đàn ông trang điểm là chuyện đáng ngạc nhiên thế ư?”
“Cũng không phải, diễn viên nam đoàn làm phim chúng tôi đều phải trang điểm.” Tạ Chiêu nín cười, “Nhưng anh trang điểm khiến người ta rất ngạc nhiên. Anh còn bao nhiêu bất ngờ mà tôi không biết?”
Lục Thừa Tư: “…”
Vì sao ăn tôm hùm cũng không chặn nổi miệng của cô. 
Mặc dù Tạ Chiêu không thích ăn cơm Tây, nhưng hương vị bữa cơm Tây này quả thật không tệ, hiếm khi cô ăn vừa lòng thỏa ý.
“Tôi cảm thấy, con người anh rất thật.” Tạ Chiêu uống chút rượu, đã ngà ngà say, gương mặt ửng đỏ nói với Lục Thừa Tư ngồi đối diện, “Anh nhìn những người đàn ông kia đi, tỏ tình với con gái đều thích hẹn buổi tối. Tại sao vậy? Bởi vì cơm nước xong xuôi có thể nhân tiện đưa con gái người ta vào khách sạn, làm ít chuyện không biết xấu hổ. Ở điểm này, anh vẫn rất chính nhân quân tử.”
Lục Thừa Tư: “…”
Chủ quan. 
Anh nhìn Tạ Chiêu, khẽ nhíu mày: “Anh thấy em cũng không uống mấy ly, làm sao lại bắt đầu say rồi?”
“Tôi, tôi không say.” Tạ Chiêu xua tay kiên định cho rằng mình không say như bao người say khác, “Tửu lượng của tôi tốt lắm, chút ấy của anh tính là gì!”
Lục Thừa Tư: “…”
Anh thấy bữa cơm này cũng xong rồi bèn gọi phục vụ đến tính tiền, sau đó đỡ Tạ Chiêu từ trên ghế dậy: “Được rồi, về nhà thôi.”
“Không cần đỡ ta, trẫm còn có thể uống.” Cơ thể Tạ Chiêu có chút không có sức lực, nhưng trên tinh thần vẫn rất ngoan cường muốn với chai rượu. Lục Thừa Tư kéo tay cô lại, đỡ người rời bàn ăn: “Trở về thì uống.”
Tạ Chiêu cau mày nhìn anh: “Anh xem thường tôi đúng không? Tôi đã nói tôi không say rồi mà.”
“…” Lục Thừa Tư nói, “Em lộn xộn nữa anh sẽ bế em đó.”
“…” Mặc dù Tạ Chiêu ngà ngà say, nhưng vẫn không muốn xấu hổ như thế, lập tức trung thực hơn rất nhiều. Trước kia Lục Thừa Tư thấy cô uống bia ăn tôm, rõ ràng uống giỏi lắm mà, ai ngờ đổi thành rượu vang đỏ lại dễ say như vậy.
Tạ Chiêu được anh đỡ đi hai bước, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, lại giùng giằng quay về: “Hoa, hoa của tôi còn chưa cầm.”
“Anh đi lấy, em đứng yên ở đây.” Lục Thừa Tư đỡ cô đến bên tường rồi tự đi về cầm hoa tới. Tạ Chiêu thấy anh trở về, tựa như sợ anh giành của mình, giơ tay giật hoa vào lòng mình.
“Anh đừng nghĩ giành hoa của tôi giống như giành tôm hùm chua cay lúc trước.”
Lục Thừa Tư: “…”
Chuyện này chưa qua nữa, đã lâu như vậy cô còn ghi thù.
Sau khi đỡ Tạ Chiêu lên xe, Lục Thừa Tư rốt cuộc thở phào. Anh bảo tài xế Tiêu lái xe đến tiểu khu Tạ Chiêu ở. Trên xe Tạ Chiêu đã tỉnh tảo hơn, nhưng Lục Thừa Tư sợ cô không tìm được cửa nhà mình, vẫn dìu cô vào thang máy.
Ra thang máy, Lục Thừa Tư nhìn thấy cửa nhà Tạ Chiêu trang bị máy giám sát mới.
“Em lắp máy giám sát ở cửa ra vào?”
“Đúng vậy.” Tạ Chiêu duỗi ngón tay mở khóa, khóa thông minh tích tích hai tiếng nhắc nhở cô nhập sai, cô mới đổi đầu ngón tay, “Lắp máy giám sát cho an toàn.”
“Ừm.” Lục Thừa Tư nhìn cô mở cửa, “Tìm đúng ngón tay chưa?”
“…” Tích tích hai tiếng, lần này cửa mở. Tạ Chiêu đẩy cửa ra, cười đắc ý với anh: “Vừa rồi là tay này của tôi ôm hoa, đã nói tôi không say rồi mà.”
“À.” Lục Thừa Tư cười khẽ một tiếng.
“Gâu gâu.” Thịt Ba Chỉ chạy tới đón, Tạ Chiêu ôm hoa cũng không tiện đùa nó, chỉ có thể dùng chân quấn nó hai cái. Lục Thừa Tư đi theo Tạ Chiêu vào phòng, đỡ cô đến sofa ngồi xuống: “Anh đi rót nước cho em.”
“Được.”
Lục Thừa Tư nhìn cô một cái: “Giờ em có thể bỏ hoa xuống rồi.”
“Tôi không bỏ.”
“…” Lục Thừa Tư không để ý đến cô nữa, đi đến phòng bếp mở tủ lạnh ra xem. Trong tủ lạnh, Tạ Chiêu có đặt một chai mật ong, anh pha cốc nước mật ong rồi bưng ra cho cô.
Tạ Chiêu dựa vào sofa, có vẻ hơi buồn ngủ, hai mắt lim dim.
Nhưng cô vẫn ôm hoa của cô.
Lục Thừa Tư hơi buồn cười, anh đi tới, vất vả lắm mới cạy được hoa khỏi tay cô và đặt lên bàn, sau đó bưng nước mặt ong cho cô: “Em uống nước đi.”
Tạ Chiêu bưng cốc nước uống hai ngụm, cảm thấy dễ chịu hơn chút. Thịt Ba Chỉ chạy quanh bàn trà, tò mò nhìn chằm chằm hoa trên bàn, còn nhảy lên muốn kéo hoa xuống.
“Thịt Ba Chỉ mày làm gì đó, đàng hoàng xíu coi.” Tạ Chiêu cảm thấy mình tỉnh táo hơn không ít, nghiêm nghị giáo dục Thịt Ba Chỉ, “Lần trước mày ăn hoa hướng dương của tao, tao còn chưa tìm mày tính sổ đâu.”
“Gâu.” Thịt Ba Chỉ vô tội mở to mắt, vẫy vẫy cái đuôi với Tạ Chiêu.
Lục Thừa Tư thấy nó lom lom nhìn hoa hồng trên bàn, cầm hoa để lên chỗ cao hơn: “Như vậy nó không với tới.”
“Gâu.” Tiếng kêu của Thịt Ba Chỉ đầy lên án, nó chỉ là một con chó con muốn chơi với hoa thôi mà, vì sao nhân loại đối xử với nó như vậy.
Tạ Chiêu uống hết nước mật ong, nói với Lục Thừa Tư vẫn còn ở phòng khác: “Tôi không sao rồi, anh đi trước đi.”
Lục Thừa Tư nhìn cô.
Tạ Chiêu cảnh giác: “Anh đừng tưởng rằng anh có thể nhân lúc tôi uống say mà làm loạn với tôi, tôi sẽ thả Thịt Ba Chỉ cắn anh!”
“…” Lục Thừa Tư lại nhìn cô một cái, thấy cô thật sự tỉnh táo hơn lúc nãy không ít, mở miệng nói, “Vậy anh đi trước, sau này em đừng uống rượu vang, tránh cho người khác cơ hội có ý đồ xấu.”
“…A, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn!”
Lục Thừa Tư mỉm cười, nói với cô: “Có chuyện gì gọi anh lúc nào cũng được, anh về công ty trước.”
“Được.” Tạ Chiêu đáp một tiếng, nhìn anh đi ra ngoài. Cửa phòng đóng lại, cô nằm trên sofa, ôm một cái gối ngủ thiếp đi.
Cô cũng không biết mình ngủ bao lâu, ngủ trên sofa không yên ổn lắm, còn thỉnh thoảng cảm giác Thịt Ba Chỉ đang liếm mình, có thể là sợ cô chết rồi. Sau đó vẫn là chuông điện thoại đánh thức Tạ Chiêu, cô lười biếng mở mắt, bắt máy: “Alo?”
Đầu bên kia điện thoại yên lặng một chút, mới truyền đến tiếng của Sở Dật: “Cô đang ngủ?”
Tạ Chiêu ngồi dậy, ngáp một cái: “Vừa rồi ngủ trưa, có chuyện gì không?”
Sở Dật nói: “Tôi phải đi nơi khác xử lý một vụ án, trong khoảng thời gian này có lẽ không ở thành phố A, bình thường cô phải cẩn thận một chút.”
“A…” Tạ Chiêu gật đầu, mặc dù cô hơi tò mò Sở Dật lại có vụ án gì lớn, nhưng nghĩ đến anh ta cũng không thể tiết lộ với mình.
“Tôi đã nói chuyện với đồng nghiệp đội tuần tra, bảo bọn họ gần đây lưu ý bên tiểu khu của cô, trên tay bọn họ có ảnh của Hứa Quốc Hào, nếu nhìn thấy anh ấy sẽ lưu ý.”
“A, như thế có phiền bọn họ lắm không?”
“Yên tâm đi, đây vốn là công việc của bọn họ.” Bên Sở Dật truyền tiếng tiếng ồn ào, anh ta quay đầu nó gì đó với người khác rồi lại nói với cô, “Vậy tôi cụp máy trước.”
“Được.” Sau khi cúp máy, Tạ Chiêu ngồi trên sofa ngẩn ngơ một lát. Bây giờ Hứa Quốc Hào là người bình thường, cảnh sát không thể bắt ông ta vì lời nói mười mấy năm trước. Hiện tại có cảnh sát tuần tra tăng thêm tuần tra bên này đã xem như nể mặt Sở Dật.
So với nơm nớp lo sợ, ngược lại cô hi vọng Hứa Quốc Hào sớm tìm tới cửa, cô cũng có thể sớm chấm dứt chuyện này.
“Gâu gâu.” Thịt Ba Chỉ thấy cô tỉnh thì vẫy vẫy cái đuôi, ý bảo cô mang mình xuống dưới tản bộ. Tạ Chiêu có chút không hiểu rõ, tại sao chó thích tản bộ như thế.
Cô vào phòng vệ sinh rửa qua mặt, sau đó nắm dây thừng xích chó xuống lầu.
Trong một quán ăn bình dân giá rẻ ở thành phố A, Tiền Vĩ và Hứa Quốc Hào ngồi ở bên trong, uống chút rượu.
“Tôi có quen một người bạn lắp đặt và trang trí trong tiểu khu anh nói.” Tiền Vĩ uống hớp rượu, nói với Hứa Quốc Hào, “Tiểu khu này mới xây hai ba năm, bên trong có rất nhiều hộ đang sửa sang. Tôi có thể tìm bạn tôi dẫn chúng ta vào.”
Hứa Quốc Hào gật đầu: “Vậy thì dễ làm rồi.”
Tiền Vĩ tò mò hỏi ông ta: “Anh có thù gì với cô gái này?”
Hứa Quốc Hào cười gằn, bóc mạnh củ lạc: “Năm đó nếu như không phải nó báo cảnh sát, nói không chừng tôi đã chạy thoát rồi.”
Ông ta ném củ lạc vào trong miệng, nói với Tiền Vĩ: “Tôi đã điều tra, bây giờ con nhỏ này giàu lắm. Đến lúc đó thành công, tiền thuộc về anh, người thuộc về tôi.”
“Được.” Tiền Vĩ cầm chén rượu lên, cụng ly với Hứa Quốc Hào, “Vậy chúc chúng ta thành công.”
Trước khi chính thức ra tay, Tiền Vĩ đi theo bạn ông ta vào lượn quanh tiểu khu Tạ Chiêu ở mấy lần, quen thuộc hoàn cảnh trong khu. Hứa Quốc Hào sợ bị người nhận ra nên không đi cùng, chỉ chờ Tiền Vĩ trở về, hai người cùng nhau bàn bạc hành động cụ thể.
“Tôi phát hiện gần đây xe tuần tra đến đây khá thường xuyên, cái này hơi kỳ lạ.” Tiền Vĩ có chút lo lắng chuyện này, cảnh sát theo dõi nghiêm như vậy chắc chắn ảnh hưởng đến hành động của bọn họ.
Hứa Quốc Hào nghe ông ta nói như vậy, nghĩ đến Sở Dật đi tìm mình lần trước: “Lần trước có cảnh sát đến tìm tôi, họ Sở, cùng họ với người bắt tôi năm đó.”
“Cảnh sát?”
“Ừ, tôi nghi ngờ cậu ta có quan hệ với tên cảnh sát kia, nghe được chuyện của tôi từ chỗ ông ta, cho nên đặc biệt đến cảnh cáo tôi.”
Tiền Vĩ híp mắt: “Vậy khó trách, nhưng những cảnh sát đó không thể mãi tuần tra như vậy, nếu không chúng ta đợi bọn họ buông lỏng lại tìm cơ hội ra tay?”
Hứa Quốc Hào nói: “Nếu cảnh sát họ Sở đó đã để mắt đến tôi, ra tay lúc nào cũng không khác nhau bao nhiêu.”
Tiền Vĩ nghĩ ngợi, nhìn ông ta nói: “Vậy ta vẫn ra tay theo kế hoạch?”
“Ừm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.