Cốt Truyện Tôi Viết Thành Sự Thật

Chương 34: Tôi muốn ăn phần ăn của trẻ em ở McDonalds




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Thừa Tư nằm viện đến nay, mỗi ngày đều đúng giờ gửi tin nhắn ân cần chào buổi sáng và chúc ngủ ngon cho Tạ Chiêu, sinh hoạt còn có quy luật hơn bố mẹ cô.
Mới bắt đầu, Tạ Chiêu còn trả lời anh cẩn thận, nhiều lần, cô dứt khoát trộm gói meme mà mấy người lớn tuổi hay dùng từ chỗ mẹ cô, đặc biệt dùng để gửi cho Lục Thừa Tư.
Tạ Chiêu: [ngủ ngon.jpg]
Cô gửi meme ngủ ngon toả ra ánh sáng bảy sắc cầu vồng cho Lục Thừa Tư mới đầu Lục Thừa Tư nhận được series meme này còn chửi bậy nhưng bây giờ anh đã dần dần đồng hóa thậm chí đi tìm một gói meme người lớn tuổi khác trả lời Tạ Chiêu
Cô gửi meme ngủ ngon toả ra ánh sáng bảy sắc cầu vồng cho Lục Thừa Tư, mới đầu Lục Thừa Tư nhận được series meme này còn chửi bậy, nhưng bây giờ anh đã dần dần đồng hóa, thậm chí đi tìm một gói meme người lớn tuổi khác trả lời Tạ Chiêu.
Lục Thừa Tư: [ngủ ngon bạn của tôi. jpg]
Tạ Chiêu nhìn meme hoa hồng đỏ và ly rượu vang có độ bão hoà cao dựa vào giường nở nụ cười
Tạ Chiêu nhìn meme hoa hồng đỏ và ly rượu vang có độ bão hoà cao, dựa vào giường nở nụ cười.
Cứu mạng, thế này sao lại là tổng giám đốc bá đạo, đây rõ ràng là chủ xí nghiệp thôn quê chất phác mà!
Cố Chi Chi: Chốt có xem phim ma không? Lẹ nào lẹ nào
Tạ Chiêu: Mình không xem, mình muốn đi ngủ
Cô thuận tay trộm meme ngủ ngon của Lục Thừa Tư gửi vào trong nhóm.
Cố Chi Chi:???
Cố Chi Chi: Meme của cậu xấu đến mình, gỡ ngay cho mình 
Tạ Chiêu: Cậu không hiểu, đây là màu sắc phú quý. Đám nhà giàu thành phố A đều đang dùng
Cố Chi Chi:?
Cố Chi Chi: [ngủ ngon bạn của tôi.jpg]
Đường Hàm: Đậu ha ha ha ha ha ha ha ha ha một ngày nào đó tui sẽ chết cười trong cái nhóm này mất
Đường Hàm: [ngủ ngon bạn của tôi.jpg]
“…” Tạ Chiêu hài lòng gật đầu, được lắm, virus của Lục Thừa Tư xuất hiện hiện tượng truyền nhiễm từ người sang người.
Lại là một buổi tối vui vẻ.
Vào lúc Lục Thừa Tư không biết, meme của anh đang lưu hành trong giới biên tập, tất cả mọi người nói đây là meme may mắn, dùng sẽ phát tài to.
Thời gian nằm viện buồn tẻ nhàm chán, mặc dù mỗi ngày Khương Vũ vẫn sẽ mang công việc đến bệnh viện tìm Lục Thừa Tư, nhưng không thay đổi được bản chất của nằm viện. Nhất là trong khoảng thời gian anh không thể rời bệnh viện, Sở Dật lại hẹn Tạ Chiêu ra ngoài chơi hai lần!
Người anh em này muốn đường rẽ vượt qua sao?:)
Lần thứ ba Sở Dật hẹn Tạ Chiêu đi chơi, Lục Thừa Tư cũng không ngồi yên nữa, anh muốn ra viện, đồng thời mong muốn vô cùng mãnh liệt.
Anh vừa trải qua ca phẫu thuật lớn, ở bệnh viện hơn một tháng còn không đủ, hiện giờ mới qua hơn hai mươi ngày, anh đã ầm ĩ muốn ra viện, Lý Tuyền rất không yên lòng.
“Bác sĩ Tôn, ông thấy thế nào? Tình huống bây giờ của Tiểu Tư có thể ra viện không?” Bà hỏi bác sĩ đang ở trong phòng bệnh của Lục Thừa Tư.
Bác sĩ Tôn nhìn số liệu chỉ tiêu các mục của Lục Thừa Tư, sắc mặt hơi nghiêm túc.
Lý Tuyền thấy nét mặt của ông, trong lòng cũng lo lắng theo: “Là có vấn đề gì ư?”
Qua hai giây nữa, bác sĩ Tôn mới ngẩng đầu nói với Lý Tuyền: “Không có, chỉ tiêu các mục của cậu ấy đều rất bình thường, có thể nói sức khỏe khôi phục rất tốt, thậm chí…”
Có chút khôi phục thì tốt quá rồi.
Bệnh của Lục Thừa Tư, phẫu thuật thành công là có thể có hiệu quả chữa trị, nhưng muốn khôi phục lại như người bình thường vẫn phải cần một khoảng thời gian, hiện giờ mới hai mươi mấy ngày… Tốc độ khôi phục của anh quả thực kinh người.
“Cái gì?” Có vẻ Lý Tuyền không nghe thấy tiếng của ông, hỏi lại lần nữa.
Bác sĩ Tôn khép báo cáo trong tay, ngẩng đầu nói với bà: “Lấy tình huống lúc này của cậu ấy, hoàn toàn có thể ra viện. Nhưng sau khi ra viện cũng phải gia tăng chú ý, đừng phóng túng quá mức, tiếp đó làm kiểm tra sức khỏe định kỳ.”
Lục Thừa Tư nghe ông nói như vậy, trong lòng rốt cuộc thở phào: “Nếu có thể ra viện, vậy mau chóng làm thủ tục đi, con còn rất nhiều chuyện phải xử lý.”
“Được.” Lý Tuyền nghe bác sĩ nói có thể ra viện, cũng không tiếp tục kiên trì, đi theo bác sĩ ra ngoài xử lý thủ tục. Khương Vũ đứng bên cạnh, nhìn Lục Thừa Tư trên giường bệnh: “Lục tổng, cậu có chuyện gì phải xử lý?”
Bình thường anh ta mang theo công việc tới tìm anh, cũng không thấy anh quan tâm lắm, lúc này ngược lại vội vã ra viện đi làm?
“Lục Thừa Tư, ” Tạ Chiêu đến thăm bệnh đi từ ngoài cửa vào, “Tôi vừa gặp Lý tổng ở hành lang, cô ấy nói anh có thể ra viện rồi à?”
Khương Vũ thuận thế nhìn sang, ồ… Có lẽ đây mới là chuyện Lục tổng vội vã ra viện đi xử lý!
Anh ta thấy Tạ Chiêu tới, chào cô một tiếng rồi vô cùng hiểu lý lẽ đi ra ngoài. Lục Thừa Tư tựa ở đầu giường lên tiếng, nói với Tạ Chiêu: “Bác sĩ nói tôi khôi phục rất tốt, có thể ra viện rồi.”
Tạ Chiêu nghĩ đến lúc trước trong tiểu thuyết, mình không chỉ viết anh phẫu thuật thành công, còn có khôi phục như người bình thường, xem ra là có tác dụng rồi!
“Vậy thì tốt quá, chúc mừng anh ra viện!”
“Cảm ơn.” Lục Thừa Tư nhìn cô, “Cho nên trưa hôm nay mời tôi ăn tôm hùm chua cay hả?”
“A?” Tạ Chiêu hơi do dự.
Lông mày Lục Thừa Tư lập tức nhíu lại: “Chẳng lẽ em muốn quỵt nợ?”
“Tôi không có.” Tạ Chiêu nói, “Chẳng qua tôi cảm thấy anh vừa ra viện đã ăn đồ kích thích như thế, có vẻ không tốt lắm đâu? Hay là muộn hai ngày nhé?”
“Tôi thấy em muốn quỵt nợ thì có.”
“Tôm hùm chua cay có bao nhiêu tiền đâu, tôi trả được mà!” Tạ Chiêu tức giận bất bình, “Lại nói, tôm hùm chua cay ăn buổi tối mới có không khí, tôi muốn dẫn anh đến một quán lâu đời, có điều người ta chỉ kinh doanh buổi tối thôi, đó là tôm hùm chua cay ngon nhất mà tôi từng ăn đấy!”
Lục Thừa Tư đánh giá cô vài lần, cảm thấy cô nói khá chân thành, đành gật đầu: “Vậy được rồi, tạm thời tin em.”
Tạ Chiêu hừ một tiếng trong lòng, thật đúng là cậu chủ lớn, mời anh ăn cơm còn phải dỗ dành anh: “Vậy hôm nay không ăn tôm chua cay, anh muốn ăn cái gì khác không? Tôi cũng có thể mời anh.”
Lục Thừa Tư nghĩ ngợi, hỏi cô: “Cái gì cũng được hả?”
Tạ Chiêu nói: “Tốt nhất nên kiềm chế một chút, bắt đầu ăn từ cái nào thanh đạm trước.”
“Thanh đạm hả? Cũng có một cái.”
“Cái gì?”
Lục Thừa Tư nhìn cô, dáng vẻ hơi do dự: “Tôi nói em không thể cười tôi.”
Tạ Chiêu cảm thấy anh nghĩ nhiều, “Tạ Mỹ Lệ tôi có cái gì chưa từng thấy, anh muốn ăn cái gì thôi mà, có cần phải thế không?”
Lục Thừa Tư suy tính một chút, tin tưởng lí do của cô: “Tôi muốn ăn phần ăn của trẻ em ở McDonalds.”
“…” Trong phòng yên tĩnh hai giây, tiếp đó phát ra tiếng cười kinh thiên động địa, “Cái gì? Tôi không nghe lầm chứ? Anh muốn ăn phần ăn của trẻ em? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Lục Thừa Tư: “…”
Miệng của phụ nữ, quỷ gạt người. 
Tạ Chiêu cười chảy nước mắt, thấy sắc mặt Lục Thừa Tư tối thui ngồi ở chỗ đó, dáng vẻ “cục cưng không vui”, lại sán lại dỗ anh: “Được, tôi biết rồi, không phải chỉ là phần ăn cho trẻ em thôi sao, Lục tổng muốn ăn, chúng ta đi ăn liền!”
“…” Mắt Lục Thừa Tư càng thêm sầm sì nhìn chằm chằm vào cô.
Tạ Chiêu nói: “Không sao, ai không phải cục cưng chứ, chúng ta đi ăn phần ăn cho trẻ em!”
Lục Thừa Tư: “…”
Bởi vì tổng giám đốc tập đoàn Nặc Sâm, Lục tổng Lục Thừa Tư không muốn để người thứ hai biết anh muốn đi ăn phần ăn cho trẻ em, cho nên sau khi ra viện, Tạ Chiêu trực tiếp lái xe chở anh đến McDonalds.
Trải qua đám cháy lần trước, Triệu Khoan nhắc nhở mình vô số lần không thể để Lục Thừa Tư hành động một mình nữa, kết quả hôm nay ngày đầu tiên sếp xuất viện… Bỏ lại anh ta ở đó.
Lục Thừa Tư không muốn anh ta đi cùng, anh ta cũng không thể cứng rắn đi theo, nhưng cũng không thể hoàn toàn không đi cùng, thế là đành phải cùng lão Tiêu ngồi trong một chiếc xe khác, yên lặng đi đằng sau chiếc xe Cayenne màu đỏ bắt mắt của Tạ Chiêu.
Vì để Lục Thừa Tư có trải nghiệm tốt nhất, Tạ Chiêu còn lái xe tới trung tâm thương mại Tinh Quang, diện tích McDonalds ở đó lớn nhất, cũng nhiều hoạt động nhất.
Sau khi đỗ xe xong, Tạ Chiêu tháo dây an toàn, nghiêng đầu nói với Lục Thừa Tư: “Xuống xe đi.”
“Ừ.” Lục Thừa Tư cũng tháo dây an toàn, khen một câu, “Em lái xe cũng không tệ lắm.”
“Còn phải nói.” Mỗi lần được khen, Tạ Chiêu đều dương dương đắc ý vểnh đuôi, “Lúc đội trưởng Sở ngồi xe tôi cũng khen tôi như thế.”
“…” Tâm trạng Lục Thừa Tư lập tức không tốt.
Tạ Chiêu thấy anh lại thở phì phò xuống xe, theo sau hỏi anh: “Cậu chủ Lục, tại sao anh lại không vui rồi? Như thế, chờ lát nữa gọi cho anh hai phần ăn cho trẻ em, vui vẻ gấp đôi.”
Lục Thừa Tư: “…”
“Tại sao anh muốn ăn phần ăn cho trẻ em?” Tạ Chiêu hỏi anh, “Vì muốn đồ chơi?”
Lục Thừa Tư không để ý tới cô hai giây, sau đó mở miệng nói: “Khi còn bé chưa từng ăn, rất hâm mộ những bạn nhỏ có thể ăn. Mặc dù sau khi bố mẹ tôi biết, đặc biệt đi mua phần ăn cho trẻ em, đưa đồ chơi cho tôi, nhưng không phải mình ăn luôn cảm giác không giống.”
Tạ Chiêu ồ một tiếng: “Vậy anh bắt bẻ quá rồi.”
“…Tôi muốn chính là không khí đó.”
“Tôi hiểu.” Tạ Chiêu gật đầu, “Cảm giác nghi thức, vậy hôm nay có phải nên để mẹ anh đi với anh mới càng có không khí đó không?”
Lục Thừa Tư: “…”
“Nhưng tôi đoán anh cũng không tiện gọi mẹ anh tới.” Tạ Chiêu nói, lại không nhịn được bật cười, “Không sao, hôm nay tôi đóng vai mẹ vậy!”
“…” Vậy cảm ơn em quá cơ.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới cửa hàng. Tạ Chiêu nói thẳng với nhân viên cửa hàng gọi hai phần ăn cho trẻ em, không hề đỏ mặt tí nào. Lục Thừa Tư ngược lại hơi ngượng ngùng, mặc dù phản ứng của nhân viên cửa hàng rất bình thường, nhưng chung quanh vẫn có khách nhìn bọn họ mấy lần.
Tạ Chiêu hoàn toàn không chú ý ánh mắt người xung quanh, còn kéo Lục Thừa Tư chọn đồ chơi tặng kèm: “Anh muốn cái nào? Tôi cảm thấy màu hồng phấn kia được đó, thích hợp công chúa nhỏ như anh lắm!”
Lục Thừa Tư: “…”
Nhân viên cửa hàng nhắc nhở bọn họ: “Hai người gọi hai phần, có thể lấy hai món đồ chơi.”
“Oa, vậy chúng tôi lấy thêm cái màu lam bên cạnh nữa.” Tạ Chiêu nói với Lục Thừa Tư, “Hai cái này nhìn qua là một đôi.”
“Là muốn hai cái này sao?” Nhân viên cửa hàng lấy hai món đồ chơi Tạ Chiêu nói ra, đưa cho cô. Tạ Chiêu nhận đồ chơi, thấy Lục Thừa Tư còn nhìn chằm chằm nơi trưng bày đồ chơi, lại nói với nhân viên cửa hàng: “Tôi mua thêm bốn phần phần ăn cho trẻ em, như thế tôi có thể lấy thêm bộ đồ chơi này đúng không?”
“Đúng vậy quý khách.”
“Bằng không lần sau lại đến?” Lục Thừa Tư nghiêng đầu nhìn Tạ Chiêu, “Một lần gọi nhiều như vậy chúng ta cũng không ăn hết.”
Nhân viên cửa hàng nói: “Hoạt động lần này đến ngày mai sẽ kết thúc, về sau đổi đồ chơi khác.”
“Như thế à.” Tạ Chiêu nghĩ ngợi, nói với Lục Thừa Tư, “Không sao, không ăn hết anh có thể mang về nhà mà, dù sao trong trang viên các anh nhiều người.”
Lục Thừa Tư nhíu mày: “Như thế chẳng phải chuyện tôi ăn phần ăn cho trẻ em bại lộ sao?”
“…” Tạ Chiêu lại nở nụ cười, “Ha ha ha cười chết tôi rồi, anh thật là, muốn ăn còn có gánh nặng hình tượng tổng giám đốc.”
Lục Thừa Tư: “…”
“Vậy tôi mang về, có thể chia cho mấy bạn nhỏ trong khu chung cư, tôi không có gánh nặng hình tượng tổng giám đốc.”
Cuối cùng hai người thật sự bưng sáu phần ăn cho trẻ em, ngồi trong cửa hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.