Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 122:




Phạm Vô Cữu nhìn Lý Tiểu Tiểu trong lòng, trong lòng lại lần nữa nổi lên cảm giác khác thường làm anh thấy quen thuộc lại xa lạ, vào tối Lý Tiểu Tiểu uống say đó, lúc anh bế cô từ lầu 2 về lại phòng bệnh đã từng có cảm giác như vậy, Phạm Vô Cữu từng có trải nghiệm yêu đương biết cái này gọi là động lòng.
Vào nháy mắt khi hai người chạm mắt nhau kia đều không tự chủ được mà tránh đi, một người thì nhớ tới Mạnh Bà mình yêu mấy trăm năm, một người thì nhớ tới người yêu mà Phạm Vô Cữu chưa tìm được, dưới sự trói buộc đạo đức, hai người trước hết đều lựa chọn trốn tránh.
“Cắt!”
Phạm Vô Cữu và Lý Tiểu Tiểu trước hết thả lỏng tay ra, Phạm Vô Cữu quay đầu nhìn hư không, Lý Tiểu Tiểu có chút xấu hổ mà vuốt tóc hai lần, cực lực áp chế tốc độ tim đập của mình.
Đạo diễn không vừa lòng đứng dậy: “Sao lại thế này? Trạng thái vừa nãy vốn rất không tệ, sao đột nhiên đều quay mặt hả?”
Phạm Vô Cữu và Lý Tiểu Tiểu đều không hé răng, Chu Hạc Minh ngồi xuống nhìn bản phát lại trên máy theo dõi, nói thiệt, nếu mà cắt cái đoạn dời tầm mắt lúc sau đi, thì phần đằng trước cũng có thể dùng, nhưng mà Chu Hạc Minh đối với phim chiếu mạng vẫn có yêu cầu đã tốt còn muốn tốt hơn như cũ, cái phần này chắc chắn phải quay lại.
Nhưng không nghĩ tới lần quay thứ 2 còn muốn không xong hơn cả lần đầu, lúc quay lần đầu tiên thì mới đầu hai người đều mang theo thái độ đóng phim nghiêm túc, sau khi ôm một cái còn toát ra tình cảm chân thật, vừa vặn mà suy diễn sự ngọt ngào cùng với ngượng ngùng của nam nữ chính khi vừa mến nhau một cách hoàn mỹ, nếu không phải cuối cùng hai người mất tự nhiên dời tầm mắt đi, thế thì cái đó liền hoàn mỹ thông qua.
Bởi vì phát giác mình có cảm giác không quá bình thường đối với đối phương, lần ôm thứ hai càng thêm mất tự nhiên, tất nhiên cũng không có thông qua.
Vì thế ngay trước công chúng, hai người “thâm tình” nhìn nhau một lần lại một lần, ôm một lần lại một lần, mỗi một lần đều làm cho Lý Tiểu Tiểu có một loại rung động phát ra từ linh hồn, mỗi một lần đều làm cho Phạm Vô Cữu nhớ tới cảm giác yêu đương lúc trước.
Theo lý thuyết thì có loại cảm giác này thì hiệu quả quay ra được hẳn phải càng thêm tự nhiên mới đúng, nhưng cố tình hai người kia quá mức lý trí, luôn muốn khắc chế, trốn tránh loại cảm giác này, cho nên quay ra có vẻ đặc biệt cứng ngắc.
Chu Hạc Minh bất đắc dĩ mà thở dài: “Trước tạm dừng một chút, các cô cậu tìm trạng thái thử, hồi nữa chúng ta lại quay.”
Lý Tiểu Tiểu xấu hổ mà cười, nhìn thoáng qua Phạm Vô Cữu bên cạnh mà lộ ra một tia thần sắc phức tạp. Mấy anh nam nghệ sĩ của công ty đây mỗi anh đều vô cùng ưu tú, nhất là giá trị nhan sắc đều là sự tồn tại nghịch thiên, nhìn nghệ sĩ nam của công ty quen rồi lại nhìn mấy ông anh giới giải trí thì nhiều lắm chỉ xem như thanh tú, đám người qua đường đều có thể bị so thành dưa vẹo táo nứt.
Nhưng dù mỗi ngày có các nam thần tiên với giá trị nhan sắc thần tiên vẫn luôn đề cao thẩm mỹ cho Lý Tiểu Tiểu, nhưng Lý Tiểu Tiểu cảm thấy mình vẫn luôn rất lý trí, đối với các nghệ sĩ nam của công ty là trước giờ chưa từng có ý nghĩ không an phận, càng không nghĩ tới sẽ sinh ra cảm tình không nên có với các nghệ sĩ nam của công ty. Dù sao thì người tiên khác đường, không động cảm tình mới là chịu trách nhiệm lớn nhất với chính mình.
Nhưng không nghĩ tới mình thế mà lại đột nhiên động lòng dưới tình huống không hề chuẩn bị, đối tượng còn là người không thể động lòng nhất trong công ty —— Phạm Vô Cữu.
Lần đầu tiên Lý Tiểu Tiểu nghe Phạm Vô Cữu kể về chuyện của anh ấy với Mạnh Bà còn tưởng rằng là chuyện xưa, chẳng những không cho là đúng lại còn cười sức tưởng tượng của Phạm Vô Cữu quá mức phong phú. Nhưng tối đó cô đã bị quỷ bắt đi còn ép buộc phong cô làm quý phi, vào thời điểm mấu chốt hết sức thì Phạm Vô Cữu mang theo xích sắt tới cứu cô.
Một khắc kia, Lý Tiểu Tiểu cảm thấy Phạm Vô Cữu giống như anh hùng trong phim.
Những ngày về sau, Lý Tiểu Tiểu vội vàng quản lý sự vụ của công ty, chọn phim cho các diễn viên rồi bồi bọn họ diễn thử, Phạm Vô Cữu vẫn luôn ở trong đoàn đóng phim, hai người tiếp xúc cũng không tính là đặc biệt nhiều, chỉ có lúc Phạm Vô Cữu đóng phim xong rồi về công ty thì hai người mới lại gặp mặt.
Trong công ty có ngốc bạch ngọt Thân Văn Duệ, có đứa bé nghịch ngợm Hồng Hài Nhi, có Khổng Tuyên đẹp không ai sánh nổi, có Bạch Trạch đẹp không tì vết, về sau còn có Nhị Lang Thần Dương Tiễn tuấn mỹ vô trù với mỹ thiếu niên như ánh mặt trời Tôn Ngộ Không đảo điên nhận thức của mình. So sánh với bọn họ, thì cảm giác tồn tại của Phạm Vô Cữu không mạnh, thậm chí lúc cùng nhau ăn cơm cũng rất ít nói chuyện, chỉ là nhàn nhạt nhìn mọi người cười, chỉ có lúc ở một mình mới có thể nhìn thấy tịch mịch cùng tưởng niệm vô tận trong mắt anh.
Lý Tiểu Tiểu biết anh đang tìm Mạnh Bà của anh, người yêu anh đã yêu mấy trăm năm, vì có thể ở cùng nhau bọn họ thậm chí đã buông tha cho thân phận thần tiên, đi đến nhân gian chuyển thế làm người, chỉ là muốn làm một đôi người yêu bình bình thường thường, có thể dắt tay đi cùng cả đời.
Cùng quay «Nhân viên công vụ Địa Phủ» với Phạm Vô Cữu, hai người sớm chiều ở chung mấy tháng, hai người càng ngày càng quen thuộc, đề tài tán gẫu càng ngày càng nhiều. Lý Tiểu Tiểu nghe được rất nhiều chuyện về Phạm Vô Cữu và Mạnh Bà từ chỗ anh ấy, không có kinh thiên động địa không có bão tố, càng nhiều là sự ăn ý tích lũy qua tháng ngày và ngọt ngào tế thủy trường lưu.
Trước nay Lý Tiểu Tiểu đều hy vọng Phạm Vô Cữu có thể sớm ngày tìm được Mạnh Bà của anh ấy, nhưng không nghĩ tới trong lúc lơ đãng, mình thế mà động lòng vì anh.
Lý Tiểu Tiểu không nhịn được mà kêu rên trong lòng, mình thích ai không thích, thế mà lại thích phải Phạm Vô Cữu, đây quả thực chính là tiết tấu hố chết chính mình. Nếu như bị Mạnh Bà biết rồi, chờ tới sau khi mình đầu thai đó nói không chừng sẽ cho cô canh Mạnh Bà khẩu vị gì đó đâu, nói không chừng dược hiệu mạnh tới sau khi chuyển thế đều là người bệnh mắc chứng hay quên.
Vẫn là thừa dịp vừa mới có cảm giác liền bóp chết suy nghĩ của mình đi, ngàn vạn không thể để bất kỳ kẻ nào biết!
Yên lặng thở hắt ra, Lý Tiểu Tiểu xoa xoa mặt, mười phần có lỗi mà xin lỗi với nhân viên công tác: “Ngại quá, là trạng thái của tôi không tốt lắm, vất vả mọi người.”
Tiếp đó cô quay đầu cười cười với Phạm Vô Cữu, vờ như không có việc gì mà thấp giọng châm chọc: “Có thể là gần đây gặp quỷ nhiều, ảnh hưởng trạng thái.”
Phạm Vô Cữu rũ mắt xuống, ngăn trở cảm xúc phức tạp trong đôi mắt, giọng nói không có phập phồng gì nhưng lại mang theo một tia lo lắng: “Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt một chút, hồi nữa chúng ta lại quay.”
Hai người không có ngồi nghỉ ngơi cùng nhau giống như trước kia, mà là song song xoay người rời đi, cách vị trí của đối phương rất xa rồi ngồi xuống.
Phạm Vô Cữu nhận lấy một ly cà phê nóng từ trong tay nhân viên công tác, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn lại về phía Lý Tiểu Tiểu.
Lý Tiểu Tiểu nằm trên ghế nằm dưới cửa sổ nhắm mắt lại chợp mắt một chút, ánh mặt trời mềm nhẹ chiếu vào trên mặt cô ấy, lại không vuốt phẳng phiền muộn giữa mày cô đi, nhìn nhiều hơn vài phần sầu bi so với dĩ vãng.
Phạm Vô Cữu không tiếng động mà thở dài, Lý Tiểu Tiểu trong trí nhớ vẫn luôn là tính cách tươi sáng như ánh nắng, dù gặp phải chuyện sầu cỡ nào khổ cỡ nào vẫn dùng nụ cười tươi sáng lạn mà đối mặt cuộc sống như cũ. Vào lúc gặp phải nguy hiểm, cô ấy luôn không hề chùn bước mà che chở đằng trước người khác, giống như một cây gậy năng lượng mà lao thẳng về phía trước, tựa như một cô ngốc lớn mật, phảng phất như không có chuyện cô sợ vậy.
Cô gái như vậy quả thật làm người thích, dung mạo không phải tuyệt mỹ, khí chất cũng không phải mười phần độc đáo, nhưng cô tựa như một dòng suối nhỏ róc rách chảy qua vậy, lơ đãng mà chảy vào trái tim mi. Cô giống một cô em gái nhà bên đáng yêu vậy, ở chung thoải mái lại sung sướng, làm mi bất tri bất giác liền đặt cô trong lòng.
Phạm Vô Cữu nghĩ, nếu không phải chính mình có Mạnh Bà, anh có thể thật sự sẽ yêu phải Lý Tiểu Tiểu.
Tiến Bảo trốn ở góc phòng thấy một màn như vậy thì kêu rên một tiếng: “Huyền tỷ, sao em cảm thấy hai người họ chẳng những không tiến thêm một bước, thế nào đổ lại còn xa lạ với nhau, nếu mà như này thì khi nào bọn họ mới có thể chọc thủng lớp cửa sổ giấy hở.”
“Thường thôi.” Huyền Phinh bình tĩnh mà phân tích: “Tiểu Tiểu là một cô gái tam quan rất chính, đánh chết em ấy cũng sẽ không làm ra cái loại chuyện cướp bạn trai của người khác, đột nhiên nhận ra mình động lòng với Phạm Vô Cữu đã chạm phải điểm mấu chốt của em ấy, phỏng chừng một đoạn thời gian kế tiếp em ấy đều sẽ rời xa Phạm Vô Cữu, thẳng tới khi bóp chết đoạn cảm tình nảy sinh ra này mới thôi.”
Tiến Bảo không nhịn được hỏi: “Vậy Phạm Vô Cữu thì sao?”
Huyền Phinh cười khẽ một tiếng: “Con người của Phạm Vô Cữu lòng dạ thành thực, phỏng chừng cho rằng Mạnh Bà chuyển thế cũng sẽ không thay đổi bộ dáng giống cậu ta, cho nên dù động lòng với Lý Tiểu Tiểu đi nữa, cậu ấy cũng sẽ không liên hệ Mạnh Bà với Lý Tiểu Tiểu với nhau.”
“Đây không phải tử cục sao?” Tiến Bảo cảm thấy mình đều phải tuyệt vọng thay Phạm Vô Cữu với Lý Tiểu Tiểu rồi : “Cứ rề rà như vậy nữa thì kiếp sau hai người họ mới có thể tỉnh ngộ được.”
Huyền Phinh liếc mắt nhìn Tiến Bảo một cái rồi tiếp tục nói: “Chị nhớ em có nhận 3 bộ phim tình yêu cho hai người họ, cái này còn chưa tính «Nhân viên công vụ Địa Phủ» quý thứ 3 quý thứ 4. Chiếu theo cái trạng thái này của Lý Tiểu Tiểu, chị cảm thấy em ấy chắc chắn sẽ cự tuyệt. ”
Vừa nghe thế, Tiến Bảo nhảy dựng lên: “Cái đó thì không được, em đều ký hợp đồng rồi, nếu mà giờ vi phạm hợp đồng thì bồi bao nhiêu tiền nha! Tiến Bảo em trước giờ chỉ có nước kiếm tiền, khi nào đã từng bồi chứ.”
Khóe miệng Huyền Phinh hơi hơi cong lên: “Tiểu Tiểu là chủ, em ấy định đoạt.”
Tiến Bảo rối rắm cau cau cái mũi, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, lộ ra tươi cười giảo hoạt.
Mấy người đã muốn trốn tránh, vậy chỉ có bản thần tiên giúp đỡ mấy người thôi!
Huyền Phinh nhìn thấy biểu cảm của Tiến Bảo, khóe miệng cũng lộ ra một chút tươi cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.