Công Tử Xin Huynh Chớ Tìm Đường Chết

Chương 12:




Ánh mặt trời dần dần sáng tỏ, một tia nắng mai phía chân trời xuyên thấu qua tầng mây mỏng manh chiếu xuống dưới, lưu loát lọt vào trong phòng khiến nó càng thêm sáng ngời.
Bên hông có cửa sổ hướng ra núi, gió nhẹ nhàng thổi lên màn trúc phát ra tiếng vang rất nhỏ, lọt vào trong tầm mắt là sắc xanh dần dần điêu tàn của đầy đồng khắp núi, tiếng chim hót vào sáng sớm linh động dễ nghe, truyền đến từ giữa những kẽ lá hình thành một làn điệu khoan thai.
Căn phòng này to mà thoáng đãng, không trang hoàng nhiều thứ dư thừa giống như trong viện, sạch sẽ hào phóng, cổ kính tao nhã, vừa liếc qua đã biết là phòng của nam tử.
Tự Ngọc mới bước vào trong phòng đã phát giác ra chỗ bình phong có người đi lại, bên tai là tiếng vang sột soạt của xiêm y khi di chuyển.
Lòng nàng khẽ khựng lại, còn chưa kịp tránh né đã thấy người nọ cầm mấy cuốn thẻ tre từ chỗ bình phong vòng ra, đạo bào màu trắng sạch sẽ không nhiễm bụi trần, tóc đen chỉ dùng một cây trâm gỗ buộc lấy, trên người hắn chỉ có hai màu đen trắng, thuần túy thanh lãnh tới cực điểm.
Thẩm Tu Chỉ thấy trong phòng xuất hiện người, bước chân hắn chợt dừng lại, tầm mắt vừa mới dừng trên người nàng, giữa mày đã hơi chau lại không dễ thấy.
Tự Ngọc có chút hoảng hốt, nàng nhất thời không ngờ hôm qua hắn lại không tìm chết, chuyện này ngoài dự đoán của nàng.
Tự Ngọc thấy sắc mặt hắn có chút nghiêm túc bèn vội vàng mở miệng khen nói: “Phòng ngươi thật đẹp mắt, đẹp mắt giống y như ngươi vậy.
” Lời này tuy là khách sáo những quả thật cũng là lời nói thật, mỗi lần Như Hoa nhìn thấy hắn đều là quá trình này, thông thường sẽ không sai đâu.
Nhưng tình hình lại không chút lung lay nhờ lời nói của Như Hoa mà ngược lại càng thêm đông cứng, sóng lưng toát lên từng cơn lạnh.
Thẩm Tu Chỉ nhìn nàng không nói một lời, thần sắc trong mắt càng thêm lạnh lùng, luồng lạnh lẽo quanh thân giống như khối băng muốn rơi xuống nhưng lại không chịu rơi, khiến người ta thấp thỏm đề phòng.
Tự Ngọc cũng không phải chưa từng bị nhìn qua như vậy, chỉ không biết vì sao ánh mắt hắn lại làm nàng cảm thấy lo sợ bất an, phảng phất như bản thân đã làm sai chuyện gì đó, không hiểu sao cảm thấy có chút hổ thẹn, nàng gắt gao siết chặt lấy cái chổi trong tay theo bản năng, muốn chạy rồi lại không dám động đậy.
Ánh mắt Thẩm Tu Chỉ không có cảm xúc dư thừa, giọng nói trong trở lạnh lùng hờ hững đến cực điểm: ““Ra ngoài, nếu lại để ta thấy ngươi, ngươi không cần ở lại đây làm việc nữa.

Lời nói đó lạnh lẽo nghiêm khắc đến mức khiến trái tim đá của Tự Ngọc run lên, nàng sợ tới mức vội vàng cầm cái chổi bước nhanh ra ngoài.
Nàng mới biến thành hình người không bao lâu, tuy rằng tư thế đi đường đã khống chế đôi chút, nhưng biên độ lay động hoặc nhiều hoặc ít cũng nhiều hơn so với người thường, hiện giờ vì đi nhanh mà vòng eo mềm mại thon thả kia uốn éo đến càng dữ dội hơn, lung qua lắc lại trước mắt người ta như thể đang cố tình quyến rũ ai đấy.
Đồi phong bại tục kiểu này khiến Thẩm Tu Chỉ lập tức dời tầm mắt, giữa mày chau lại càng chặt, trong lòng cực kỳ không vui nhưng lại bởi vì nam nữ khác biệt mà không nhiều lời.
Tự Ngọc bước nhanh ra khỏi phòng, nàng không tự giác quay đầu lại nhìn thoáng qua, lúc không nhìn thấy hắn mới không khỏi thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Một chỗ cửa sổ khác trong phòng đang mở toang, lọt vào trong tầm mắt toàn là sách, hắn đã đi đến trước kệ sách xếp thẻ tre đang cầm trong tay lên, đốt ngón tay rõ ràng, ngón tay trắng trẻo thon dài rất đẹp, ánh mặt trời ngoài cửa sổ nhè nhẹ rơi lên trên đạo bào trắng muốt của hắn, trông hắn như trích tiên vô tình rơi xuống trần thế.
Tự Ngọc nhất thời ngẩn ra ngay tại chỗ, nàng đã gặp qua rất nhiều bộ dáng của hắn, nhưng chỉ mỗi dáng vẻ hắn mặc đạo bào là chưa từng thấy qua, không thể không nói hắn thực sự thích hợp mặc xiêm y như vậy, thanh tâm quả dục, không nhiễm thế tục, cũng không vào hồng trần.
Nàng chưa từng trông thấy qua tiên nhân có bộ dáng gì, trong lòng lại khẳng định tiên nhân sẽ giống như hắn vậy.
“Có phải Tự Ngọc tỷ tỷ thích Thẩm sư huynh không?” Liễu Tự không biết đã đi đến bên cạnh Tự Ngọc từ khi nào, thấy nàng ngắm đến nhập thần bèn mở miệng cẩn thận thăm dò.
Tự Ngọc còn trong cơn hoảng hốt, Thẩm Tu Chỉ hình như đã phát giác ra nhìn về phía các nàng, mặt mày lạnh lùng đó nhìn thẳng vào nàng, trong lòng bỗng nhiên siết chặt lại, như thể cái nhìn đó của hắn đã nhìn thẳng vào lòng nàng khiến nàng không kịp phòng bị.
Tự Ngọc bình tĩnh lại, nghĩ hẳn nên hòa hoãn bầu không khí đôi chút, dẫu sao bọn họ cũng coi như có giao tình sống chết mấy chục kiếp, trưởng bối của hắn là người chào đón sự ra đời của hắn, còn nàng là người đã tiễn đưa hắn đi, nói thế nào cũng coi như một người trưởng bối, đương nhiên nàng không thể chấp nhặt với hậu bối rồi.
Nhưng Tự Ngọc vừa mới lộ ra biểu cảm thân thiện, Thẩm Tu Chỉ đã lập tức đi thẳng đến cửa sổ, đóng cửa sổ lại không chút lưu tình gì, hoàn toàn chặn đứng giao lưu của bọn họ.
Nụ cười của Tự Ngọc khựng lại, trong lòng sương giá, đây có lẽ là xưa này đa tình khó tránh hận mà Như Hoa thường nhắc mãi, nàng có lòng tốt không so đo hiềm khích trước đây vẫn đối đãi ấm áp với hắn như cũ, nhưng không ngờ người ta hoàn toàn không hề cảm kích.
Liễu Tự thấy thế lập tức mở miệng khuyên nhủ: “Thẩm sư huynh từ trước đến nay đã quen một thân một mình, không thích người khác quấy rầy hắn thanh tu.

Tự Ngọc lắc lắc đầu, thở dài giống như đã hiểu thấu thiên cơ: “Thứ hắn không thích sau này còn nhiều lắm, không thể không có một ải không vượt qua được lại ầm ĩ muốn tự sát.

Trên mặt Liễu Tự lộ vẻ kinh ngạc, “Tự Ngọc tỷ tỷ lo lắng quá rồi, sao Thẩm sư huynh có thể là người tự vẫn được chứ?!”
Tự Ngọc mang vẻ mặt thiên cơ không thể tiết lộ: “Về sau ngươi sẽ biết, người này có bản lĩnh hoang phí sinh mệnh…”
Liễu Tự không hiểu ra sao, hoàn toàn nghe không hiểu nàng đang nói cái gì.
Tự Ngọc cầm cái chổi xoay người đi ra ngoài, đột nhiên, trong đầu nàng lóe lên một tia tà niệm.
Nếu người này trước sau gì cũng sẽ tìm chết, chi bằng nàng lành làm gáo, vỡ làm muôi luôn…
Trên mặt Tự Ngọc không khỏi lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, vốn mặt mày diễm tục cũng bởi vì hưng phấn mà phiếm hồng, trông chẳng khác gì nữ nhi xuân tâm nhộn nhạo.
Tác giả có lời muốn nói: Đan Thanh Thủ: “Ngươi nghe ta khuyên này, tự làm bậy không thể sống, đừng đi trêu chọc người không nên trêu chọc, nếu không…”
Tự Ngọc mặt mày điên cuồng: “Tránh ra, đừng chậm trễ ta luyện Cửu m Bạch Cốt Trảo ~”
Cô Tung: “Ngọc Nhi, nói cho ta biết ngươi muốn cái gì.

Tự Ngọc: “Cái đầu trên cổ ngươi!”
Cô Tung: “Vậy à, vậy ngươi lại đây trước đi, đến chỗ ta này…”
Tự Ngọc: “?”
Liễu Tự run bần bật
Đan Thanh Thủ run bần bật

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.