Chỉ chớp mắt, đã vào cuối
thu, gió biển mang theo luồng không khí thanh mát thấm vào tận gan tận ruột
thổi qua thành thị, làm trong lòng mọi người cũng thêm an tĩnh, phảng phất như
đang đợi năm cũ kết thúc, năm mới bắt đầu.
Hứa Nhược Thần tới thành
phố trứ danh ven bờ biển này cũng đã hơn nửa tháng, không kể là công tác hay
sinh hoạt thường ngày đều đã đi vào quỹ đạo, về mặt tình cảm lại càng tăng
trưởng mạnh mẽ, ngày qua trong vui vẻ khoái lạc.
Sau khi tới nơi, nàng
nghỉ ngơi thêm vài ngày, cuối cùng Cố Duệ dẫn nàng tới công ty, tuyên bố nàng
trở thành trợ lý Tổng Giám đốc, hỗ trợ mình quản lý công ty, hơn nữa cũng không
che giấu quan hệ giữa mình và nàng. Phần lớn những nhân viên trong công ty du
lịch đều thành tinh, nếu anh không cố tình công bố thêm mối quan hệ này ra, chỉ
sợ một người thành thật như Hứa Nhược Thần kia chắc chắn sẽ bị bắt nạt tới thảm
hại. Mọi người đều biết rõ nàng là phu nhân giám đốc trong tương lai, nên cũng
không dám tỏ thái độ càn rỡ, lại biết công việc trước kia của nàng là “sự
nghiệp biến núi hoang thành Thanh sơn giống như sự nghiệp vĩ đại của Ngu Công
thời xưa”, nên càng thêm kính nể, vì thế nhanh chóng phối hợp nàng tiếp nhận
công việc.
Giống như Cố Duệ đã từng
nói, công việc về du lịch này đơn giản hơn việc cũ của nàng rất nhiều, thậm chí
nếu có chút sai lầm, bất quá nghe du khách trách mắng một chút, sau đó nghĩ
biện pháp giải quyết là được, đương nhiên không xuất hiện cái tình trạng nhân
viên bị uy hiếp lớn về mặt tính mạng, bởi vậy áp lực cũng không lớn lắm. Nàng
vốn thông minh, lại tỉ mẩn dẻo dai, Cố Duệ chỉ chỉ dạy vài ngày, đã không có
mấy vấn đề xảy ra.
Về mặt sinh hoạt, Cố Duệ
cũng chiếu cố nàng rất tốt, rất nhiều chuyện đều xử lý rất chu đáo. Nàng cũng
chủ động tranh làm việc nhà, đương nhiên Cố Duệ không phản đối. Trước giờ anh
cũng không bao giờ làm những việc này, toàn là thuê dịch vụ theo giờ, sau khi
Hứa Nhược Thần tới liền thay đổi, một tháng chỉ cần bên công ty dịch vụ cử
người tới tổng vệ sinh một lần, dọn dẹp bình thường trong nhà nàng đều làm cả.
Đương nhiên Cố Duệ mặc nàng an bài, không có người lạ xâm phạm vào không gian
riêng tư giữa hai người, đương nhiên cảm giác càng thư thái.
Hứa Nhược Thần là người
da mặt mỏng dễ xấu hổ, Cố Duệ hỏi qua ý kiến của nàng, cũng không đem việc nàng
đã tới đây ở nói cho ba vị công tử kia. Hai người cùng trải qua những tháng
ngày sinh hoạt yên ả, ban ngày cùng tới cùng lui, cùng ăn cùng uống, buổi tối
mỗi người một phòng lên mạng, vào trong game online cũng là phải gặp mặt lẫn
nhau ít nhất một lần.
Cuộc thi đấu tranh bá chủ
ở đại khu đã tạo ra ảnh hưởng lớn, mấy ngày qua, phân nửa thời gian hai đại môn
phái đều dùng để đánh nhau, một là luyện tập kỹ xảo quần chiến, hai là hận cũ
thù mới giữa hai phe đối địch không cho phép họ dừng tay, những server khác
cũng tượng tự, mỗi ngày khói lửa ngập trời, đánh nhau mù mịt trời đất, trên
diễn đàn thỉnh thoảng lại thấy xuất hiện những topic trưng lên những tấm ảnh
chụp trong một cuộc dã chiến nào đó, châm chọc khiêu khích nhau, khung cảnh vô
cùng náo nhiệt.
PK với cường độ cao khiến
các loại đan dược hao tổn với số lượng khủng khiếp, Hứa Nhược Thần làm rất
nhiều dược, mà toàn bộ số thuốc do những dược sư khác trong bang làm ra muốn
bán cho nàng, nàng cũng mua toàn bộ, sau đó đều chuyển hết cho Cố Duệ, nếu anh
không online, nàng trực tiếp sign in vào nick của anh, trực tiếp bỏ vào trong
kho hàng của anh, để anh có thể dùng ngay lập tức khi online.
Hứa Nhược Thần căn bản
rất hài lòng với cuộc sống như vậy, gần như quên mất còn có một kẻ đang coi
nàng là tình địch số một.
Một buổi tối cuối tuần,
vẫn như mọi ngày, Cố Duệ tiếp tục cắm đầu vào kịch chiến trong game online. Hứa
Nhược Thần rửa bát đĩa sạch sẽ, dọn dẹp phòng bếp, phòng khách xong, liền quay
lại phòng mình, mở máy tính, sign in vào game.
Sau khi cuộc tranh tài
chọn lựa đại diện PK đại khu chấm dứt, nhiệm vụ yêu thú công thành cũng đã hủy
bỏ, tình trạng đại Boss Ma Thao cứ cách vài ba ngày lại tới tấn công tàn sát
Kim Đài một lần rốt cuộc cũng biến mất, làm tất cả những người buôn bán và
những người chơi chỉ thích dạo phố mua đồ thở ra nhẹ nhõm. Tuy rằng không lấy
được thêm nhiều kinh nghiệm, nhưng đại bộ phận vẫn tình nguyện được thong dong
qua ngày, không muốn phải sống trong lo lắng sợ hãi.
Nhất Tiếu Hồng Trần chỉnh
lý cửa hàng xong xuôi liền bắt tay vào chế tác trang bị, trang phục, trang sức
và các loại đan dược, vừa làm vừa nói chuyện phiếm với Khinh Ca Thủy Việt. Đang
giữa lúc chơi rất cao hứng, đột nhiên thấy trên [thế giới] có người chửi ầm ĩ :
“ Thương Hải Hoành Lưu, ta vốn nói sao ngươi lại có thể tinh vi như thế, hóa ra
vốn là một con chó do đồ khốn khiếp nuôi dưỡng.”
Thương Hải Hoành Lưu lập
tức đáp lại : “ Không biết đứa nào mới là khốn khiếp. Chín người các ngươi vây
công một mình ta, bị ta giết sạch, còn dám thò mặt lên [thế giới] khua môi múa
mép sao, ta thật xấu hổ thay cho các ngươi.”
“ Mịa nhà ngươi đánh lén
còn không biết xấu hổ.”
Thương Hải Hoành Lưu cười
ha hả : “ Chín kẻ bọn ngươi cố tình chuyển Hồng danh giết ta, còn nói ta đánh
lén, trên đời có cái lý lẽ này hay sao ?”
Mấy người kia cũng không
phủ nhận sự thật là chín người vây công một người, chỉ có mấy câu chửi lặp đi
lặp lại, nói Thương Hải Hoành Lưu là kẻ tiểu nhân hèn hạ, là đồ vô sỉ, không
bằng heo chó, lại ân cần hỏi han mười tám đời tổ tông của cậu, ngôn ngữ ô uế
không ngớt bên tai.
Thương Hải Hoành Lưu
khinh miệt nói : “ Chín người các ngươi vây công một mình ta, hiện tại ta bị
tăng mười một điểm, các ngươi tăng bao nhiêu ? Nói ra đi, để cho mọi người cùng
nghe thử !”
Giết một người tăng một
điểm, chin người vây công một mình cậu, lại bị cậu giết mười một lần, quả là
rất giỏi, có mấy người lên [thế giới] khen cậu : “ Huynh đệ, thật lợi hại nha,
bội phục, bội phục. Chín đánh một đã không biết xấu hổ, bị người ta giết còn
cãi cố, thực chưa gặp kẻ nào vô dụng như thế.”
Mấy người kia vô cùng
phẫn nộ, càng chửi mắng ầm ĩ hơn, cứ ba câu thì phải có hai câu móc máy Công Tử
Liên Thành, nhưng lại không dám nói rõ tên ra. Thương Hải Hoành Lưu cũng bắt
đầu nổi giận : “ Các ngươi đánh không thắng nổi sư phụ ta, vô duyên vô cớ
chuyển Hồng danh tới giết ta, cũng không phải chỉ vì trên danh tự của ta có ghi
rõ ta là đồ đệ của sư phụ ta mà thôi sao, dám làm dám chịu, đánh không thắng
nổi thì về luyện thêm đi, sau này trả thù lại, miệng phun phì phì thế kia thì
có tác dụng gì ?”
Lập tức có người thực
ngạc nhiên chạy lên [thế giới ] hỏi : “ Sư phụ của ngươi là ai ? Sao lại gây ra
thâm thù đại hận với bọn họ như thế ?”
Thương Hải Hoành Lưu liền
mở cửa sổ chat, lặng lẽ hỏi : “ Sư phụ, ta có thể nói được không ?”
Công Tử Liên Thành đang
bận đánh nhau, trong lúc cấp bách vội vã trả lời : “ Chỉ cần ngươi không sợ bị
người khác trả thù, thì cứ việc nói. Cừu nhân của ta khắp thiên hạ, kêu ngươi
ẩn đi danh tự mà ngươi không chịu, hiện tại thấy sợ chưa ?”
“ Sợ gì chứ ? Không phải
chỉ đánh nhau thôi sao, ta không sợ !” Thương Hải Hoành Lưu không chút để ý : “
Có thể là đồ đệ của sư phụ là ta đã thấy kiêu ngạo lắm rồi!”
“ Được !” Công Tử Liên
Thành liền lên [thế giới] nói một câu rất rõ ràng : “ Đồ đệ ngoan, thật làm
tăng thể diện cho sư phụ.”
Thương Hải Hoành Lưu lập
tức chạy lên cười khiêm tốn đáp lại : “ Đều nhờ sư phụ dạy dỗ cả.”
Cừu nhân của Công Tử Liên
Thành lập tức chạy lên [thế giới] mắng ầm ĩ : “ Một lớn một nhỏ, cấu kết với
nhau làm bậy.”
Thương Hải Hoành Lưu cười
lớn : “ Nghiến răng nghiến lợi căm tức như vậy, có phải vì bị sư phụ ta giết
nhiều lần quá không làm gì được hay không ? Kỳ thật chết càng nhiều càng khỏe,
chạy càng nhiều càng khỏe, chết càng nhiều, chạy càng nhiều, ngươi càng thêm
tiến bộ!”
Những lời châm chọc này
càng làm tăng thêm những tiếng chửi mắng, nhưng cũng có rất nhiều người lên
khâm phục “Đồ đệ của Công Tử”
“ Nói thừa lời, đủ can
đảm thì bây giờ mau chạy tới Côn Luân đi.” Mấy người bị Thương Hải Hoành Lưu
giết xong thay nhau chạy lên khiêu chiến.
Người sáng suốt chỉ nhìn
qua cũng biết nhất định bọn họ đang kêu người mạnh hơn tới giúp, Thương Hải
Hoành Lưu chỉ có một mình, đương nhiên không dại gì tham gia vào cuộc chiến mà
kẻ khác có thực lực và số lượng hơn xa, liền cười lạnh một tiếng trên [thế
giới] : “ Một mình ta giết chín người bọn ngươi, ngươi nói ta có can đảm hay
không ?”
Bọn chúng giết Thương Hải
Hoành Lưu chỉ vì cậu là đồ đệ của Công Tử Liên Thành, đương nhiên chính là cừu
nhân của Công Tử Liên Thành, vị thích khách nổi tiếng gần xa này lập tức lên
[thế giới], nói một cách chua cay : “ Đồ nhi, người ta đã muốn tìm chết, ngươi
vẫn nên thành toàn cho bọn họ thôi, ta sẽ theo giúp ngươi.”
“ Vâng, đồ nhi xin nghe
theo lời sư phụ dạy bảo, lập tức đi ngay.” Thương Hải Hoành Lưu lập tức biến
thành đồ đệ ngoan, : “ Nào, kẻ nào muốn, nhanh chóng thông báo tọa độ ra đây.”
Kẻ kia lập tức báo tọa độ
ra, lộ vẻ oán hận : “ Một lớn một nhỏ các ngươi nhanh tới đây tìm chết đi.”
Thương Hải Hoành Lưu cười
nói : “Sư phụ, chúng ta đi thanh lý bọn rác rưởi kia thôi.”
“Được” Công Tử Liên Thành
nhanh chóng truyền tống tới Côn Luân, lại lên [thế giới ] nói một câu : “ Này
kẻ kia, thầy trò bọn ta sẽ lập tức tới đây, tùy các ngươi muốn đánh thế nào
cũng được, bọn ta sẽ hoàn toàn phụng bồi.”
Thương Hải Hoành Lưu đã
thành Hồng danh, trên đầu đính cái danh hiệu rất bắt mắt : “ Đệ tử của Công Tử
Liên Thành”, lập tức cùng sư phụ tới thẳng phía đầu nguồn sông băng. Quả nhiên
nơi đó đã tụ tập rất nhiều người, đại bộ phận là những kẻ đối địch với Khải
Hoàn Hào Môn. Hai người không nói thêm một câu, nhanh chóng tổ đội, thêm đủ
trạng thái lập tức xông vào chém giết.
Thời gian vô địch của Ma
Giáo rất dài, Công Tử Liên Thành nhờ có trang bị thần bí nên thời gian vô địch
cũng rất lâu, hai người không chút kiêng nể lập tức xuất đủ mấy chiêu công kích
mạnh, bạo kích cao, nhất thời thây ngổn ngang khắp đồng, không tới một phút
đồng hồ, trên mặt băng đã có một đống người ngã xuống.
Viện quân của đối phương
không ngừng đuổi tới, Công Tử Liên Thành bị vây công, Thương Hải Hoành Lưu không
chống đỡ nổi, rốt cuộc cũng ngã xuống. Mấy kẻ kia lập tức sung sướng chạy lên
[thế giới] hò hét, chửi mắng vô cùng cay nghiệt. Công Tử Liên Thành không thèm
nói nửa câu, Thương Hải Hoành Lưu cũng không thèm đáp lại, chỉ nhanh chóng hồi
thành phục sinh, sau đó nhanh chóng quay lại đánh tiếp.
Ba vị công tử nhìn thấy
mấy câu nói khó nghe trên [thế giới] nhất thời xốn mắt, nổi giận đùng đùng, lập
tức dẫn người tới tiếp viện. Chỉ một lát sau, một đại đội nhân mã thuộc Khải
Hoàn Hào Môn và bang hữu cùng xông vào chiến trường.
Thế là, vốn chỉ là một
cuộc trả thù mang tính chất ân oán cá nhân, bỗng chốc biến thành cuộc đại chiến
kịch liệtt của cả mấy bang phái, chỉ sau một trận chiến như vậy, Thương Hải
Hoành Lưu đã thành danh.
Bọn họ đang đánh náo
nhiệt vô cùng, chợt nghe thấy một tiếng chuông vang lên phía ngoài cửa.
Cố Duệ đang bận đánh
nhau, trên [ thế giới] náo loạn như đèn cù, đương nhiên Hứa Nhược Thần cũng
nhìn thấy, lẽ dĩ nhiên lúc này anh cũng không rảnh ra mở cửa. Nàng ở đây cũng
hơn nửa tháng, trước giờ bằng hữu của anh không bao giờ tới nhà, cho nên nàng
đoán rằng, phân nửa người tới là người của mấy công ty cung cấp dịch vụ, nàng
cũng có thể xử lý, liền đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở đã thấy hai cô
gái còn rất trẻ tuổi nhanh chóng bước vào, quần áo mặc trên người đều theo đúng
trào lưu hiện hành, trên người đeo đầy đồ trang sức rất long lanh khả ái, trang
điểm kỹ càng cẩn thận, xinh đẹp sắc sảo, thái độ càng hùng hổ dọa người :
" Chị là ai ? Tam ca đâu ?"
Hứa Nhược Thần chớp chớp
mắt, cũng không thèm đặc biệt khách khí với các nàng nữa, xoay người tới trước
cửa thư phòng, mở cửa thò đầu vào nói : " Có người tới tìm anh."
" Ừm" Cố Duệ
lập tức truyền tống về thành, rời khỏi chiến trường, rồi mới đứng dậy đi ra.
Thấy người đang ở trong
phòng khách, anh hơi ngẩn người ra một chút, trên mặt có vẻ không vui lắm :
" Tháng Bảy, Hồ Điệp, tìm tôi có việc gì sao ? Mời ngồi đi."
Hứa Nhược Thần vừa nghe
qua đã sửng sốt vô cùng, liền quyết định tránh đi một chút. Đang định đi về
phòng, Cố Duệ đã giữ nàng lại : "Nhược Thần, em đi rót cho khách một chén
trà đi."
Khẩu khí của anh rất thân
mật, đương nhiên trong lòng Hứa Nhược Thần rất ngọt ngào "vâng" một
tiếng, liền đi pha trà.
Hai cô gái trẻ tuổi đứng
trước mặt họ càng thêm phẫn nộ : " Tam ca, chị ta là ai vậy ? Sao lại ở tại
nhà anh ?"
" Cô ấy là bạn gái
của tôi." Cố Duệ vẫn bình tĩnh bước tới ghế ngồi xuống, lại hỏi lần nữa :
" Có chuyện gì sao ?"
" Không có việc gì
không thể tới chỗ anh chơi sao ?" Khẩu khí của vị công chúa này rất dọa
người : " Tam ca, sao bên cạnh anh đột nhiên lại xuất hiện một cô bạn gái
vậy ? Trước kia em đã nghe nói tới bao giờ đâu ? Có phải vì anh muốn tránh em
nên mới cố ý tìm người tới diễn trò hay không?"
Hứa Nhược Thần đang đứng
pha trà ở quầy bar nằm trong góc phòng khách, nghe thấy vậy không nói được câu
nào, những bộ film truyền hình bây giờ, đặc biệt là dòng film thần tượng, đúng
là quá hại người, dễ tạo thành những ảo tưởng mơ hồ cho những người trẻ tuổi
không có chút kinh nghiệm sống ngoài xã hội, khiến bọn họ lấy kinh nghiệm trong
film để áp dụng ra ngoài đời thực, nên mới nghĩ ra cái cách tra địa chỉ và công
ty của mình, làm mình bị sa thải, tưởng như vậy có thể nhanh chóng xóa sổ tình
địch, hay như bây giờ cũng vậy, lại tự cho rằng cuộc sống bình thường của người
khác là đang diễn kịch cho nàng xem, thực làm cho người ta không biết phải nói
gì nữa.
Trước giờ Cố Duệ tuyệt
không dung túng những người trẻ tuổi đã thành niên nhưng vẫn cố kiên trì giữ
mãi tính tình khờ dại ngây thơ, lúc này mặt sầm xuống, trong thái độ có chứa vẻ
nghiêm khắc : " Tháng Bảy, trước kia chúng ta là bằng hữu, nhưng cô không
tôn trọng tôi và bằng hữu của tôi, bởi vậy hôm đó tôi đã lên [thế giới] tuyên
bố tuyệt giao với cô, đó không phải nói chơi. Hiện tại chúng ta ngay cả bằng
hữu bình thường cũng không phải, nếu cô còn tiếp tục nói năng bừa bãi, vũ nhục
bạn gái của tôi, thì mời cô về đi, từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy cô
nữa."
" Em..." Trước
giờ cô gái trẻ kia đã bị người ta trách móc như thế đâu, nhất thời mắt đỏ lên,
nhưng cố nén không dám đỏng đảnh tiếp.
Hứa Nhược Thần cầm hai
chén trà vào đặt trước mặt hai người khách, sau đó đến bên cạnh Cố Duệ, tay hơi
vỗ vỗ lên vai anh một cái, thầm ra hiệu anh cho mấy cô gái trẻ kia chút mặt
mũi, rồi mới nói khẽ : " Mọi người cứ nói chuyện đi, em còn có một chút việc
phải làm."
Cố Duệ hơi gật đầu, Hứa
Nhược Thần liền quay về phòng mình.
Lúc này Tháng Bảy mới
nghẹn ngào nói : " Em không hề... không hề không tôn trọng anh và bằng hữu
của anh."
Thanh âm của Cố Duệ nhẹ
nhàng hơn một chút, nhưng vẫn khách khí hơn bình thường rất nhiều : "
Những chuyện mà cô làm đừng tưởng tôi không biết gì hết. Cô cố tình tạo nick ảo
quấy rối Hồng Trần, muốn mua nick của nàng. Hồng Trần không chịu bán, cô lại bỏ
tiền thuê mấy cái Hồng danh khốn khiếp truy giết cô ấy. Sau khi chúng bị bọn
tôi luân bạch xong, cô lại cố tình lên [thế giới] nhục mạ cô ấy. Tôi tuyệt giao
với cô, cũng là quyết định của tôi, căn bản không liên quan tới cô ấy, nhưng cô
lại dám tìm tới đơn vị công tác bên ngoài đời thực của cô ấy, dùng công việc để
dụ dỗ giám đốc của cô ấy sa thải cô ấy, lại còn cố tung tinh đồn nhảm, bôi nhọ
danh dự của cô ấy. Cô ấy và cô có thù oán gì không, mà cô muốn làm như vậy với
cô ấy ? Hủy con đường kiếm ăn của người ta, khác nào giết cha mẹ người ta, cô
có hiểu không ?"
Trên mặt hai cô gái trẻ kia
hiện rõ vẻ mờ mịt, đương nhiên không hiểu câu nói sau cùng, lúc đó Hứa Nhược
Thần mới vừa ra tới cửa phòng khác, nên vẫn nghe được rõ ràng mấy câu này, nhất
thời giật mình hiểu ra.
" Tam ca, không phải
giống như anh nghĩ đâu... Chỉ là em... chỉ là… " Tháng Bảy khóc lóc :
"Chỉ là em rất thích anh.."
Hứa Nhược Thần nhẹ tay
đóng cửa lại, không muốn nghe tiếp những câu đối thoại của bọn họ nữa.
Một lúc lâu sau, Cố Duệ
đẩy cửa phòng nàng ra, nhẹ nhàng nói : " Anh đưa bọn họ về một chút."
"Vâng" Hứa
Nhược Thần đứng dậy đi ra.
Tháng Bảy vẫn cầm khăn
tay phủ kín mắt, hình như vẫn đang khóc, Hồ Điệp đang đỡ lấy nàng khe khẽ an
ủi, vừa nhìn thấy Hứa Nhược Thần không kiềm nổi lại trừng mắt lườm nàng một
cái. Cố Duệ liền mở cửa, để hai người bọn họ đi ra trước, sau đó mới ra theo.
Hứa Nhược Thần bình tĩnh
đi vào phòng khách thu dọn hai chén trà, sau đó mới tiếp tục về phòng lên game
online bào chế dược.
Đại khái một tiếng sau,
Cố Duệ mới quay về, vào phòng nàng ngồi xuống, hồi lâu không nói năng gì.
Hứa Nhược Thần quay đầu
lại nhìn anh, mỉm cười nói : " Không có việc gì chứ ?"
" Không có chuyện gì
cả." Cố Duệ thở dài : " Em nói cô ta có hư hỏng quá không, mà cũng
chưa chắc, chỉ là cô ta quen dùng tiền để mở đường, lại quen hễ thích cái gì
lập tức phải có bằng được, mà không biết rằng có một số thứ có dùng tiền cũng
chẳng mua được."
" Căn cứ vào thân
phận cha cô ấy, đúng là có thể dùng tiền để thông rất nhiều cửa, từ nhỏ cô ấy
đã quen như vậy rồi, có nghĩ ra cách này cũng không có gì là lạ cả." Hứa
Nhược Thần nhẹ nhàng khuyên giải anh : " Kỳ thật cô ấy cũng không tạo
thành bất kỳ thương tổn gì tới em cả, anh cũng đừng trách cứ cô ấy nữa."
" Chẳng qua nói mấy
lời như vậy, để giúp cho cô ấy hiểu rõ, thực ra cô ấy cũng không phải là một
công chúa. Huống hồ, có là công chúa đi chăng nữa, cái thế giới này cũng không
phải xoay vòng quanh cô ấy." Cố Duệ đột nhiên mỉm cười : " Người xưa
có câu "Họa phúc khôn lường", cũng không sai chút nào. Trong game
Kiếm Tẩu Thiên Phong luân bạch anh, kết quả buộc anh tới bên cạnh em. Ngoài hiện
thực Tháng Bảy làm em bị sa thải, kết quả lại mang em về bên anh. Nếu không có
bọn họ, chắc chắn chúng ta không phát triển nhanh chóng như vậy được. Thực ra
mà nói, anh còn phải cảm ơn bọn họ mới đúng."
Hứa Nhược Thần cũng bị
mấy lời của anh làm bật cười : " Đúng, em cũng phải cảm ơn bọn họ."
Cố Duệ đứng dậy, vui vẻ
nói : " Anh đi đánh nhau tiếp đây."
"Vâng." Hứa
Nhược Thần vui vẻ gật đầu.
Ngày hôm sau, Cố Duệ liên
tiếp nhận được điện thoại, câu mở đầu của mấy người đó đều là : "Được lắm,
có phải ngươi đã lừa được Hồng Trần về bên cạnh rồi phải không ? Thế mà dám
không nói cho ta nghe, phải chịu tội gì ?"
Cố Duệ nghe qua đã hiểu
ngay, chắc chắn là Tháng Bảy cố tình mách một trong mấy người đó, hơn nữa còn
hy vọng bọn họ thuyết phục mình, vãn hồi cái thứ mà nàng vẫn tự cho là tình cảm
giữa hai người. Chỉ cần một người nghe được chuyện này, đương nhiên ba người
kia cũng hiểu tường tận.
" Gấp cái gì
??" Anh bắt đầu nói vòng vo : " Tóm lại phải chờ hai bọn ta xác định
tình cảm rồi mới nói cho các ngươi biết, bằng không các ngươi tới đây gây ồn
ào, nói không chừng thành công thì ít, thất bại lại nhiều."
Người nào nghe anh nói
vậy cũng mắng anh trọng sắc khinh bạn, khăng khăng đòi tới nhà bọn họ xem khung
cảnh sinh hoạt của "gia đình hạnh phúc", Cố Duệ phải dùng hết cả vốn
liếng mới bác bỏ được suy nghĩ của bọn họ, chỉ đồng ý là sẽ tìm thời gian tụ
tập, dẫn nàng ra cho bọn họ gặp, xem ra mới tạm thời trấn an được đám bạn xấu
kia.
Chiều hôm đó, mẹ anh chợt
gọi điện kêu anh về nhà, Cố Duệ cũng đoán ngay là Tháng Bảy lại mang chuyện của
Hứa Nhược Thần về mách cha mẹ mình, nói không chừng còn đơm đặt mắm muối đủ
thứ, bởi vậy lần này nhất định phải quay về một chuyến.
Tan tầm, anh chở Hứa
Nhược Thần về nhà xong, rồi mới quay về nhà cha mẹ.
Tuy rằng anh không nói vì
sao phải về, nhưng Hứa Nhược Thần cũng thấy hơi bất an. Cố Duệ nhìn thấy vậy,
liền ngẩng đầu khẽ vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng nói : " Đừng lo lắng, cha mẹ
anh nhất định sẽ thích em."
Hứa Nhược Thần gật gật
đầu, vừa muốn xuống xe, Cố Duệ đã giữ nàng lại, hơi nghiêng người qua, hôn nhẹ
lên má nàng một cái, nhẹ nhàng nói : " Em cứ ăn cơm bình thường đi, đừng
nghĩ nhiều quá."
Mặt Hứa Nhược Thần đỏ ửng
lên, cười dạ một tiếng, rồi đẩy cửa xuống xe.
Cố Duệ ở nhà cha mẹ cũng
không lâu lắm.
Lúc ăn cơm tối, quả nhiên
mẹ anh bắt đầu hỏi tới "người con gái trẻ đang ở trong nhà con mình",
trong cách nói xem chừng có vẻ không vừa ý lắm đối với một cô gái chưa kết hôn
đã dám tới ở trong nhà một người con trai, thầm ám chỉ "cô ta có phải là
một người con gái quá tùy tiện hay không", hoặc "có phải vì cô ta
thấy con có nhiều tiền nên mới cố tình bám dính lấy" hay không. Tuy rằng
cha anh không nói rõ ràng như vậy, nhưng hàm ý cũng không khác mấy, không thích
con trai mình kiếm về một nàng dâu không biết liêm sỉ chỉ yêu tiền như vậy.
Cố Duệ vẫn luôn luôn hiếu
thuận với cha mẹ, cũng không phản bác, chỉ kiên nhẫn nghe hai người nói xong,
mới mỉm cười nói : " Hứa Nhược Thần cũng không giống như những gì cha mẹ
nghĩ đâu, nàng là một cô gái vô cùng tốt, thuộc loại hiếm thấy bây giờ."
"Con đừng có bao che
cho cô ta một cách vô lý như thế." Mẹ anh liền trừng mắt nhìn anh một cái
: "Giờ con nói thử xem, hai người sao lại gặp nhau ?"
Cố Duệ cười rất vui vẻ :
" Lần đầu tiên bọn con gặp nhau là ở chỗ giao giới giữa Thanh Hải, Tây
Tạng và Tứ Xuyên, con bị hãm ở trong núi, là nàng cứu mạng con."
Cha mẹ anh cùng bị chấn
động : " Sao chứ ?"
Cố Duệ liền thong thả kể
về buổi gặp gỡ đầu tiên trong núi, rồi vài ngày chung sống sau đó, bọn họ cùng
nhau chiêm ngưỡng thế giới mỹ lệ, ngắm gió ngắm mây ngắm trời ngắm đất, sau đó
lại kể rằng có một người con gái khác vì thích anh nên cố tình gây tổn thương
tới nàng, làm nàng vô duyên vô cớ bị công ty sa thải, sau khi anh nghe tin vội
vàng tới đó, nên mới dẫn nàng về, thuyết phục nàng ở lại trong nhà anh, lại
giúp đỡ anh quản lý công ty. Cuối cùng, anh cười nói : " Cha, mẹ, nàng là
do con phải trải qua trăm sông ngàn núi mới nắm lấy được, bây giờ cũng chỉ ở
trong phòng khách, cũng không phải thực sự chung sống với con."
Nghe tới đó, suy nghĩ của
cha mẹ anh về nàng lập tức thay đổi hoàn toàn, không còn chút dấu vết, đơn giản
chỉ cần cứu qua mạng con trai họ, thì tình cảm này đã phải thay đổi lắm rồi. Kỳ
thực bọn họ cũng không thích Tháng Bảy, tuy xuất thân nhà đại phú, nhưng vì lúc
nhỏ được nuông chiều quá, nếu con trai mình cưới nàng, chắc chắn phải chịu khổ,
người làm cha mẹ đương nhiên không muốn gặp phải chuyện như thế.
" Hóa ra là một cô
gái tốt như vậy." Mẹ Cố Duệ nhiệt tình gật đầu : " Nếu thế thì khác
rồi, đáng để theo đuổi."
" Đúng vậy, tiểu Duệ
rất tinh mắt." Cha Cố Duệ cũng mỉm cười khích lệ. " Người con gái tốt
như vậy bây giờ cũng thật hiếm thấy."
Vừa nói chuyện, chẳng mấy
chốc bọn họ đã ăn cơm xong, cha mẹ anh đứng ngồi không yên, lập tức giục anh
mau về nhà, để còn nhanh chóng tới xem mặt cô con dâu tương lai.
Lúc Cố Duệ vừa vào cửa,
Hứa Nhược Thần đang mặc quần áo ở nhà, xắn tay áo, đứng trên ban công phơi quần
áo. Nàng đang cầm một chiếc áo sơmi của Cố Duệ chuẩn bị máng lên mắc áo, Cố Duệ
đã dẫn cha mẹ anh tới trước mặt nàng : " Nhược Thần, đây là cha mẹ anh."
Hai tay Hứa Nhược Thần
run lên, suýt nữa đánh rơi cả cái áo. Nhìn thấy hai vợ chồng trung niên đang
mỉm cười trước mặt, má nàng thoáng ửng hồng, hơi rụt rè kêu lên : " Cháu
chào bác trai, bác gái ạ."
Lần ra mắt đầu tiên này
làm cha mẹ Cố Duệ có ấn tượng rất tốt, vừa nhìn một cái đã biết không phải là
một người con gái ngông cuồng, vẻ ngoài thanh tú văn nhã, khí chất càng nhẹ
nhàng. Nhìn thấy vẻ thẹn thùng của nàng, trong lòng Cố Duệ thấy dễ chịu vô
cùng, cầm lấy chiếc áo trong tay nàng, nhẹ nhàng nói : " Để anh phơi cho,
em tới trò chuyện với cha mẹ đi."
"Vâng." Trong
lòng Hứa Nhược Thần bối rối vô cùng, muốn cự tuyệt, nhưng biết làm vậy không
được, muốn bảo anh cùng tới, nhưng cũng biết làm vậy càng không được, cuối cùng
chỉ đành mở to đôi tròng mắt trong suốt nhìn anh, mơ hồ toát ra sự khẩn cầu.
Cố Duệ mỉm cười, vỗ vỗ
nàng an ủi, nhẹ nhàng nói : " Đi đi, anh phơi quần áo xong sẽ tới ngay.
Cha mẹ thích uống trà Long Tĩnh, em pha cho hai người một bình trà trước
đã."
" Vâng, được
ạ." Lúc này Hứa Nhược Thần mới trấn định lại một chút, mỉm cười nhìn cha
mẹ Cố Duệ, rồi mới quay người tới phòng khách pha trà.
Mẹ anh liền nói với cha
anh : " Em rất thích cô gái này. Bây giờ mấy thanh nhiên trẻ tuổi người
nào người nấy cũng sống quá phóng khoáng mạnh mẽ, dịu dàng ngoan ngoãn con nhà
tử tế như cô gái này quá khó thấy."
" Đúng vậy."
Cha anh cũng cười phụ họa : " Bước ra ngoài sảnh, đi vào phòng bếp, nhìn
qua đều thấy rất xứng với tiểu Duệ."
Mẹ anh có phần gấp gáp
khẽ hỏi : " Con trai, hai đứa định bao giờ kết hôn vậy ?"
Cố Duệ suy nghĩ một chút
: " Con định thương lượng với cô ấy một chút trước đã. Cha mẹ và anh trai
cô ấy đều đang sống ở Autralia, con định tới lễ Giáng sinh sẽ nghỉ phép rồi
cùng cô ấy qua đó, dùng danh nghĩa hôn phu của cô ấy để ra mắt. Muốn kết hôn
với con gái nhà người ta, dù sao cũng phải được nhà người ta đồng ý đã chứ
ạ."
" Vậy là đúng."
Cha anh cũng đồng tình. " Làm như vậy là tốt nhất."
" Nếu cha mẹ và anh
trai cô ấy không có ý kiến gì, con định tới Tết Âm Lịch sẽ kết hôn." Cố
Duệ thấy cha mẹ hưng phấn quá liền vội dặn dò : "Đây mới là quyết định của
con, cô ấy chưa biết gì cả, con định qua hai ba ngày nữa mới nói với cô ấy. Cha
mẹ đừng nói gì cả nhé, da mặt cô ấy mỏng, chỉ sợ làm cô ấy xấu hổ."
" Được, được."
Trong lòng mẹ anh vô cùng mừng rỡ, vội vàng đáp ứng ngay.
Bọn họ đứng thầm thì ở
ban công hồi lâu, mới cùng nhau quay vào phòng khách. Hứa Nhược Thần đã pha
xong trà đặt trên bàn, trong mặt vẫn còn vẻ rụt rè. Mẹ Cố Duệ liền nắm tay
nàng, cùng nói liên tục mấy chuyện thường ngày, thái độ rất nhiệt tình thân
mật, giống như đã coi nàng là con dâu. Cha Cố Duệ chỉ cười hiền lành, thỉnh
thoảng mới hỏi một câu : " Học đại học gì", "Anh trai ở chỗ nào
tại Australia", Hứa Nhược Thần dần dần cũng trấn tĩnh lại, hai người hỏi gì
lập tức đáp ngay rõ ràng. Anh trai nàng tốt nghiệp tại trường có tiếng, hiện là
kỹ sư, đang làm việc tại một tập đoàn trứ danh, thu nhập ổn định gia cảnh dư
dả, lại cưới một người con gái gốc Hoa ở đó. Nàng không nói quá lên chút nào,
nhưng cha mẹ Cố Duệ cũng lăn lộn bên ngoài nhiều, vừa nghe cũng biết, anh trai
nàng rất ưu tú.
Thanh âm của Hứa Nhược
Thần rất nhẹ nhàng, vẫn chậm rãi kể : "... năm trước anh trai cháu sinh
con trai, cha mẹ cháu muốn gặp cháu nội, nên anh trai cháu đã bảo lãnh cha mẹ
qua đó rồi."
" Hiểu mà, hiểu mà,
làm ông bà ai chẳng muốn được gặp cháu nội. Bác cũng thường nằm mơ được ôm cháu
nội đó." Mẹ Cố Duệ vỗ vỗ tay nàng, hai mắt sáng rực lên.
Nhất thời má Hứa Nhược
Thần hồng tới tận mang tai.
Cố Duệ vội vàng nói đỡ :
" Mẹ, mẹ đừng dọa Nhược Thần."
Cha Cố Duệ cũng thấy
không thể dọa con dâu chạy mất, nhanh chóng chuyển đề tài : " Nhược Thần
à, sao nhà cháu lại được sinh tận hai con ? Thời đó chỉ cho phép sinh một con
thôi mà ?"
" Dạ, cháu nghe cha
mẹ cháu nói, hai bên nội ngoại nhà cháu ba đời đều là con một, lúc đó có chính
sách, những gia đình như vậy có thể sinh thêm một con." Hứa Nhược Thần
đáp, lúc này vẻ ửng hồng trên khuôn mặt mới từ từ nhạt dần.
" À, ra là vậy. Cha
mẹ cháu cũng thực có phúc, con trai con gái đều tốt như vậy." Cha Cố Duệ
liên tục khen ngợi.
Hứa Nhược Thần lập tức
khiêm tốn đáp lại : " Con trai của hai bác cũng rất tốt ạ."
Cố Duệ cố nín cười nhìn
nàng, nhưng cũng tốt bụng không nói năng gì, lúc này Hứa Nhược Thần mới kịp
hiểu ra, mặt lại càng đỏ, rốt cuộc không dám ngẩng đầu lên nữa.
Cha mẹ Cố Duệ cả cười,
càng nhìn nàng càng ưa, vui vẻ đủ rồi, đợi con trai thầm ám hiệu thêm lần nữa
mới đứng dậy ra về.
Hứa Nhược Thần dọn dẹp
phòng khách cẩn thận xong, mới tự pha cho mình một chén trà, dựa vào ban công,
từ từ bình tĩnh trở lại, cảm giác vui vẻ ngọt ngào dần dần trỗi dậy, quấn quýt
xung quanh nàng.
Đây đúng là mối tình đầu
của nàng, nàng cũng không có cảm giác khó chịu không tiếp nhận, phải nhìn lại
chung quanh hoặc phải giả bộ thanh cao, cứ thuận tới theo đúng trái tim mình
mách bảo, tới bên cạnh người mình yêu mến, nhận được một mối tình cảm ấm áp yên
ổn. Đa số những người trẻ tuổi sống trong thành thị chưa bao giờ phải trải qua
sóng gió, phần lớn đều bước trên những con đường bằng phẳng, vì thế cảm thấy
cuộc đời mình dài tới mức nhàm chán, phần lớn thời gian đều tiêu phí vào những
chuyện vô bổ, xoắn xuýt do dự, cảm thấy thế giới đều xoay quanh mình, muốn gì
là được nấy, cho nên thường cố ý cáu gắt, gây gổ với những người yêu thương
mình, đợi tới lúc mất đi thì hối hận đã muộn, Hứa Nhược Thần hoàn toàn không
giống như vậy. Sau khi nàng tốt nghiệp đại học xong chưa kịp rơi vào vòng xoáy
muôn màu xa hoa trụy lạc của đô thị, đã tới nơi hoang dã nguyên thủy, sống một
thời gian dài trong núi, nghe qua, tận mắt nhìn thấy rồi tự mình trải qua rất nhiều
chuyện như mưa đổ núi sạt, trong khoảnh khắc vùi lấp toàn bộ cả một thôn xóm,
hoặc xe bus từ trên đường ven núi lao thẳng xuống vực sâu hiểm trở, cả mười
người trong đó đều không thoát khỏi, hoặc đất đá từ trên núi đổ nhào xuống,
quét sạch mọi thứ trên đường, hoặc những người du lịch bụi dựng lều đơn giản
tại một con suối nhỏ bên cạnh doanh trại quân đội, nửa đêm đột nhiên có mưa to,
những sông hồ trên thượng du đột nhiên bị vỡ đê, lũ trào xuống bất ngờ, cuốn
trôi tất thảy bọn họ không chút lưu tình.... Chính nàng và những đồng sự của
nàng cũng trải qua vô số hiểm nguy lớn nhỏ, rất nhiều lần tìm đường sống trong
cái chết, rất nhiều lần bị thương, đau đớn, nhiều lần tận mắt nhìn thấy những
sinh mệnh biến mất, đều giúp nàng hiểu rõ ràng, cuộc đời chẳng dài như mình
tưởng, nếu có thể gặp được người lưỡng tình tương duyệt, nhất định phải trân
quý, cùng ở bên người ấy cho đến những giây phút cuối đời.
Cố Duệ lái xe đưa cha mẹ
về tới nhà xong liền vội vàng quay lại, vội vàng chạy vào thang máy lên nhà,
vội vàng đẩy cửa vào.
Căn nhà rất yên tĩnh,
nhưng cũng không quạnh quẽ như lúc anh ở một mình, khắp nơi tràn ngập không khí
an bình ấm áp. Anh đổi dép đi trong nhà, tiện tay cởi áo khoác ném lên sofa,
nhẹ nhàng đẩy cửa phòng nàng ra.
Hứa Nhược Thần đang đứng
ngắm thủy triều trên biển, dáng người thướt tha ẩn hiện trong bóng đèn càng mê
người. Cố Duệ vội vàng bước lại gần, ôm lấy nàng từ phía sau, tựa đầu vào vai
nàng khẽ nói : "Nhược Thần, chúng ta kết hôn đi."
Hứa Nhược Thần hơi ngửa
người ra phía sau, dựa vào người anh, nói nhẹ như gió thoảng : "Vâng"
Cố Duệ mừng rỡ ôm chặt
lấy nàng.
Hai người cũng không ai
nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ôm chặt lấy nhau, cùng ngắm cảnh đèn đêm phiêu động
trên mặt biển, đi tới đi lui. Trong gió đêm, có một giọng ca trầm trầm ngọt
ngào của một người con gái thoáng vọng lại, hát bài "Trên biển hoa",
càng làm tăng thêm vẻ ôn nhu, kiều diễm phồn hoa của hiện tại.
Nhờ có người nhu tình như em,
Mới làm anh sa vào giấc mộng
Thả hồn theo những mơ hồ nhộn nhạo sóng
cuộn nhấp nhô
Nơi khóe miệng em.
Nhờ có người thâm tình như em.
Làm anh mãi sa vào trong giấc mộng
Triền miên trong những bọt sóng vô ngần
nơi biển cả mênh mông.
Trên bản thân em...