Công Tử Đừng Chạy Thật Sự Không Phải Hắc Điếm Mà!

Chương 45: Gây Sự





“Yến đại hiệp có muốn dùng bữa trưa không ạ?" Nhạc Thù ở ngoài cửa hỏi.Yến Phi Tàng xoa xoa bụng, quả thực có chút đói.Trên người hắn mang theo lương khô, nhưng nếu đã đặt chân đến khách điếm, có thể ăn được đồ ăn nóng hổi, vậy thì không cần để bản thân chịu thiệt.“Muốn.”“Trên tường có bảng giá, ngài có thể chọn món ăn vừa ý, làm xong tôi sẽ đưa tới cho ngài.”Nhạc Thù nói xong, vẻ mặt có chút vi diệu.Cậu ta lùi về sau vài bước thật nhanh giống như đã dự đoán trước.“Một bát mì rau xanh giá hai mươi văn tiền!”Tiếng kinh hô đột nhiên xuyên qua cửa phòng, như tiếng sấm nổ truyền đến bên tai cậu.Nhạc Thù yên lặng xoa tai.Quả nhiên…Yến Phi Tàng phẫn nộ trừng mắt nhìn lên vách tường.Trên tường đóng một tấm ván gỗ, trên tấm ván gỗ có mấy chữ viết bằng bút lông, chữ viết tinh tế đẹp đẽ, chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác vui vẻ.Chỉ có điều cái bảng giá này, hắn nhìn qua chỉ rất muốn chém một đao.Một chén cơm trắng mười văn tiền, một đĩa cải trắng xào bình thường hai mươi văn tiền, càng không nói đến những món thêm dầu muối gia vị khác.Hắn thường bôn ba trên giang hồ, dù không quan tâm đến tiền bạc ngoài thân, nhưng cũng biết rõ cái giá này cao hơn nơi khác rất nhiều.Xấu xa, quá xấu xa!Yến Phi Tàng là một võ giả tâm địa hiệp nghĩa, lúc hành tẩu giang hồ thường xuyên trừ gian diệt ác, sau đó có danh xưng là đại hiệp.Mà đối tượng trừ gian diệt ác của hắn bao gồm cả những hắc điếm như thế này.Hắn lập tức mở cửa, dáng vẻ rất giận dữ, lớn tiếng trách mắng: "Nơi hoang vu hẻo lánh này chỉ có mình khách điếm nhà các ngươi, tiền phòng đắt một chút cũng thôi đi, tại sao đến ăn uống cũng đắt đỏ như vậy? Đằng sau khách điếm nhà ngươi là bọn thổ phỉ chuyên cướp bóc đúng không?”Nhạc Thù nghe xong nhất thời luống cuống, cũng may Trương Bá tới kịp lúc, thay cậu tiếp lời.“Yến đại hiệp có điều không biết, cơm canh của tiểu điếm mặc dù đắt, nhưng đắt đều có lý do cả.”“Ông nói xem, đây là lý do chó má gì?”Yến Phi Tàng đặt ngón cái lên chuôi kiếm.

Tựa như nếu Trương Bá nói sai một chữ, hắn sẽ rút đao chém nát cái hắc điếm này.Trương Bá không chút sợ hãi.Ông ta phủi ống tay áo, chậm rãi nói: "Mới vừa nãy ở trong phòng, Yến Võ sư có tìm được cách bù đắp sơ hở không?"Yến Phi Tàng đáy mắt lập uy.“Ông đừng có nói lung tung!”Tiếng ồn ào trong sân thu hút sự chú ý của khách trọ lầu hai.Ngụy Liễu bị từ chối, trong lòng vẫn có chút không cam tâm, muốn xuống lầu cầu xin Lục Kiến Vi bán quần áo và trang sức cho nàng.
Đúng lúc nghe được Yến Phi Tàng nói, nàng nhanh trí ra mặt nói đỡ cho khách điếm.“Yến tiền bối, khách điếm cũng không phải ép mua ép bán, ngài cảm thấy đắt thì có thể không mua.
Hơn nữa, Lục chưởng quầy chỉ ra sơ hở trong đao pháp, ngài cược thua nàng rồi, thì đừng có ở đây hô đánh hô giết nữa.”“Sư muội!" Đào Dương lên tiếng nhắc nhở, “Yến Phi Tàng không dễ chọc.”Ngụy Liễu không nói quá, nàng cũng đã nghe qua sự tích về Yến Phi Tàng.Người này tính tình chính trực, ngoại trừ việc thích tìm người tỉ thí ra , còn lại đều không thể chỉ trích, hắn sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà ghi hận nàng.Huống chi, sơn trang Nhàn Vân bọn họ cũng không phải hư danh.Yến Phi Tàng bị nàng kích thích, lớn giọng nói: "Yến mỗ đánh cược thua, nếu Lục chưởng quầy có gì sai bảo, Yến mỗ không dám từ chối.

Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, khách điếm của cô rao giá quá cao, thứ cho Yến mỗ không dám gật bừa đồng ý.”“Quả thật giá cả hơi cao.” Tào Háo Tử đứng cạnh lan can lầu hai, hùa theo nói một câu.”Lữ Hồ Điệp che miệng cười nói: "Xung quanh hơn mười dặm chỉ có khách điếm này, đắt hơn chút cũng là bình thường.

Mấy người đều là đàn ông, sao bụng dạ lại nhỏ nhen như vậy, đi khi dễ một cô nương thì có bản lĩnh gì?"Tào Háo Tử: "...”Hắn ta rốt cuộc theo phe nào?“Lục chưởng quầy, xin ngài cho tôi một lời giải thích." Yến Phi Tàng đứng trong sân, không chịu buông tha nói.Lục Kiến Vi ngồi sau quầy thầm than một tiếng, bất ngờ hỏi hệ thống: "Đao của hắn có thể bán giá như nào ở cửa hàng hệ thống?"Tiểu Khách muốn đáp, nhưng đột nhiên phản ứng lại: "Trả phí giám định trước đã.”Ha ha, đừng nghĩ có thể chiếm lợi từ chỗ nó.Lục Kiến Vi: "...”Hệ thống càng ngày càng thông minh.Cô không hỏi nữa, bước ra khỏi quầy, đứng dưới mái hiên trước cửa đại sảnh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.