Công Tử Đừng Chạy Thật Sự Không Phải Hắc Điếm Mà!

Chương 43: Tặng Chưởng Pháp





“Được rồi.
" Lục Kiến Vi không chút do dự nói: "Ông đã yêu thích Hoành Ba Chưởng như vậy, chưởng pháp này tôi tặng cho ông, mong ông sau này hãy vì khách điếm mà tận tâm tận lực.
”Trương Bá quá vui sướng, hai mắt sáng như sao trong đêm, kích động nói: "Đa tạ chưởng quầy bồi dưỡng, thuộc hạ nhất đinh sẽ vì khách điếm tận tâm tận lực!"Nhạc Thù cũng mừng cho ông, vội vàng bày tỏ thái độ: "Chưởng quầy tỷ tỷ, sau này em nhất định sẽ luyện võ thật tốt, cả đời tận tâm làm việc cho khách điếm!"“Tôi không thích việc đánh đánh giết giết, chỉ là luôn có người không có mắt tìm đến cửa quấy nhiễu sự yên tĩnh mà thôi.
" Lục Kiến Vi nói một câu mơ hồ.
Trương Bá lập tức hiểu ý.
“Chưởng quầy, nếu có thể tuyển một tiểu nhị có võ công cao cường, chắc hẳn có thể tránh khỏi bọn đạo chích tìm đến gây chuyện.
”“Chưởng quầy tỷ tỷ , không phải khách điếm có cao nhân tiền bối trấn giữ sao?" Nhạc Thù không nhịn được hỏi.

“Trong tiệm chỉ có ba người chúng ta, làm gì có cao thủ tiền bối nào? "Lục Kiến Vi hơi nhướng mày:" Em nghe nói từ đâu vậy?”Đầu óc Nhạc Thù hơi loạn: "Nhưng…”“Chưởng quầy, Yến Phi Tàng là đao khách đệ nhất giang hồ, võ lực không cần phải nói.
"Trương Bá cắt lời hắn :" Hắn hôm nay bại dưới tay ngài, với tính tình của hắn, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
”Lục Kiến Vi mỉm cười không nói.
Không hổ là người từng làm quản gia, quả thật biết nhìn mặt đoán ý.
“Người như Yến Phi Tàng chỉ có hai sở thích, một là luận bàn, hai là đao pháp.
" Trương Bá nhìn từ góc độ của bản thân nói: "Nếu ngài có thể chỉ điểm đao kỹ cho hắn, giúp hắn luyện ra đao pháp tinh diệu hơn, có lẽ có thể mời hắn về làm.
Lục Kiến Vi lười biếng nói:“Việc này không khó.
”Trương Bá kính nể:“Ngài yên tâm, chắc chắn tôi sẽ giải quyết thỏa đáng việc này.
”“Tôi tin không có võ giả nào có thể cưỡng lại loại hấp dẫn này, nhất là Yến Phi Tàng.
Chỉ cần im lặng để lộ ra lợi ích mà khách điếm mang lại, chắc chắn hắn ta sẽ chủ động hợp tác.
”Hai người rời khỏi phòng.
Lúc xuống lầu, Nhạc Thù nhỏ giọng hỏi: "Có phải vừa rồi cháu nói sai gì không?”“Cao thủ tiền bối làm việc khiêm tốn, sợ rằng không thích người khác dị nghị.
Hơn nữa, cao nhân cấp bậc này thường theo đuổi cảnh giới cao hơn, bế quan tu luyện là chuyện bình thường.
" Trương Bá nói một câu thấm thía.

Nhạc Thù chợt bừng tỉnh: "Cũng đúng.
”Hai người đi tới lầu hai, bắt gặp Tiết Quan Hà đang bưng khay trà, chắc là đi đưa trà cho đôi sư huynh muội kia.
"Trương Bá, A Nguyệt.
" Trên mặt Tiết Quan Hà lộ vẻ vui mừng, "Trước kia tôi không biết mình nên học cái gì, rốt cuộc hôm nay cũng xác định được rồi!"“Học cái gì?" Nhạc Thù tò mò hỏi.
“Lúc tôi thấy Yến đại hiệp dùng đao, trong lòng bỗng xuất hiện một ngọn lửa bùng cháy.
" Hai mắt Tiết Quan Hà lấp lánh, "Tôi muốn học đao pháp!”Nhạc Thù giả vờ nói: "Tôi cũng cảm thấy anh rất thích hợp học đao.
”“Thật sao?" Tiết Quan Hà kích động hỏi, "Sao cậu nhìn ra được?”“Lúc anh nấu ăn, kỹ thuật dùng dao quả thật không tồi, có thể thấy được anh rất có thiên phú trên con đường đao pháp này.
”Tiết Quan Hà: "! ”Hắn cười ha hả: "Thôi tôi đi đưa trà đây.
”Trong phòng, sư huynh muội hai người đang thương lượng chuyện đưa tin, nghe được tiếng bước chân thì ngậm miệng không nói nữa.

Chờ Tiết Quan Hà bưng nước trà tới, Đào Dương mới hỏi: "Chúng tôi có thể mượn dùng xe lừa của quý khách điếm hay không?"Tiết Quan Hà sửng sốt, hỏi: "Để làm gì?”“Chúng tôi muốn đi thành Vọng Nguyệt một chuyến, đi xe lừa sẽ nhanh hơn.
”"Tôi thấy hai vị không giống người thiếu tiền, vì sao không mua ngựa đi thay vì đi bộ?"Hôm nay khách đến đây đều rất kỳ lạ, nhìn qua đều không thiếu tiền, nhưng không có một người nào cưỡi ngựa đến.
Ngụy Liễu nghe vậy thì thở dài: "Ngựa chạy nửa đường đã chết, nơi này vắng vẻ hoang vu, chúng tôi lại không quen thuộc, không tìm được chợ ngựa, đành phải đi bộ tới.
”“Xe lừa trước nay đều không cho mượn, tôi phải đi hỏi chưởng quầy, khách nhân xin chờ một chút.
" Tiết Quan Hà khách khí nói.
Đương nhiên hai người hiểu được.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.