Công Tử Đừng Chạy Thật Sự Không Phải Hắc Điếm Mà!

Chương 39: Diệu Nhân





Lữ Hồ Điệp cười khanh khách, chiếc khăn tay trong tay tạo thành một dây nhỏ, đánh về phía Yến Phi Tàng.
Trong lòng nổi lên nguy cơ, Yến Phi Tàng luống cuống tay chân tránh né khăn tay công kích.
"Cô nương đúng là diệu nhân.
” Lữ Hồ Điệp thu lại khăn tay, khẽ nháy mắt với Lục Kiến Vi.
Lục Kiến Vi bị hắn chọc tức, nhướng mày nói: “Anh cũng muốn thử bị người khác nhìn thấy sơ hở à?”Lữ Hồ Điệp: "! "Nguỵ Liễu xem kịch vui che miệng trộm cười, Đào Dương bất đắc dĩ tiến lên một bước dùng cơ thể che chở nàng.
Mặc kệ Lữ Hồ Điệp có muốn hay không, nhưng Yến Phi Tàng không muốn tiếp tục nữa.
Có thể đơn giản chỉ ra hai điểm sơ hở của hắn, nếu hắn tiếp tục nữa chỉ tự rước lấy nhục.
Hắn trầm tư một lát, lưu loát thu đao vào vỏ, trịnh trọng chắp tay nói: "Đa tạ tiền bối chỉ điểm, xin hỏi tên tuổi của tiền bối là gì?”Ngược lại là co được dãn được.
Lục Kiến Vi nở một nụ cười thương nghiệp.

“Tôi họ Lục, tôi là chưởng quầy ở đây, vô danh tiểu tốt thôi, không đáng để nhắc đến.
Mấy vị, muốn nghỉ chân hay ở lại khách điếm?”Vốn dĩ Yến Phi Tàng chỉ muốn so tài, nhưng bây giờ chỉ muốn được chỉ điểm, liền nói: "Tôi ở lại khách điếm!"Lữ Hồ Điệp và Tào Háo Tử nhìn nhau: “Chúng tôi cũng ở lại khách điếm.
”Còn Đào Dương và Nguỵ Liễu, hai người dự định giải tỏa cơn khát sau đó sẽ đến thành Vọng Nguyệt, nhưng —— Ngụy Liễu không dám nhiều lời, chỉ giật nhẹ tay áo của Đào Dương.
Đào Dương hiểu ý, cất cao giọng nói: "Chúng tôi cũng ở lại khách điếm, Lục chưởng quỹ, có thể cho nước trà được không?"“Quan Hà, chiêu đãi khách đi.
” Lục Kiến Vi đổi hướng sang Trương Bá và Chu Nguyệt nói: “Hai người đi theo tôi.
”Tiết Quan Hà lên tiếng lĩnh mệnh, quay người đi đến quầy hàng.
“Đây là bảng giá, một cọc một lần ở, mấy vị khách cần loại phòng nào?"Mấy người chứng kiến giá cả thì đều ngây người.
“Quá đắt rồi!” Đào Dương nói ra tiếng lòng của mọi người.
Tiết Quan Hà mỉm cười: "Không ở lại cũng được, không ép buộc.
"Mặt một số người lộ vẻ khó xử, đặc biệt là Yến Phi Tàng.
Hắn ra ngoài không thích mang theo quá nhiều tiền, dù sao mỗi lần đến thành trấn, hắn đều sẽ đến tiền trang lấy bạc.
Bây giờ trong túi chỉ đủ cho một phòng một đêm.
Không đúng, muốn ở khách điếm phải trả một khoản tiền đặt cọc, hắn căn bản không đủ khả năng chi trả!“Có thể ghi sổ được không?” Hắn hỏi.
Tiết Quan Hà: "Không thể.
"Yến Phi Tàng bất đắc dĩ đành phải móc ra hai trăm đồng, nói: "Tôi ở phòng giường chung"“Được rồi.

"Lữ Hồ Điệp và Tào Háo Tử cũng có chút tiếc tiền, ở chung một phòng, trả năm trăm tiền, đặt cọc năm trăm tiền, một lượng bạc cứ như vậy rời khỏi túi.
Đào Dương và Nguỵ Liễu nam nữ khác biệt, muốn mỗi người một phòng, hai lượng dâng lên.
Tầng hai tổng cộng có tám phòng, hai người Lữ Tào chọn phòng phía đông, hai người Đào Ngụy ở hai phòng phía tây, cách nhau khá xa.
Sau khi dọn vào ở, hai bên đều nhỏ giọng bàn bạc.
“Sư huynh, người vừa rồi đứng bên cạnh Lục chưởng quỹ có phải là người chúng ta đang tìm không?"“Manh mối trước đó chỉ vào thành Vọng Nguyệt, ta cảm thấy rất có khả năng, nhưng hắn ăn mặc thành phụ nữ, vừa rồi suýt nữa không nhận ra.
"“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"“Lục chưởng quầy rõ ràng không đơn giản, chúng ta cũng không có khả năng cưỡng ép mang bọn họ đi, huống chi ta và muội đều là cấp bốn, Trương quản gia là cấp bốn đỉnh phong.
"“Vậy đem tin tức truyền trở về đi? Trang chủ vẫn luôn rất lo lắng cho bọn họ.
"“Cũng được.
”Phòng phía đông.
“Anh chắc chắn chứ?" Tào Háo Tử hỏi.
Lữ Hồ Điệp lườm hắn một cái: “Anh phải tin tưởng cô gái dễ thương như tôi, vừa rồi ở trong sân, nó rất cao hứng.

”“Khách điếm này không đơn giản, trực tiếp bắt người đi sợ rằng không ổn.
" Tào Háo Tử nói: "Phải hiểu rõ về khách điếm trước, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
"Lữ Hồ Điệp hừ cười: “Hai người ở sơn trang Nhàn Vân cũng phát hiện ra, chỉ sợ bọn họ sẽ truyền tin tức trở về.
”“Chuyện này có khó gì?” Tào Háo Tử khinh thường nói: “Bọn họ đơn giản là muốn dùng chim bồ câu truyền tin, đưa một con tôi giết một con.
”Lữ Hồ Điệp đột nhiên nói: “Bổn cô nương vậy mà không nhìn ra tu vi của Lục chưởng quầy.
”Hắn đã là Võ sư cấp năm, có thể cảm nhận rõ ràng được Yến Phi Tàng tu vi cấp sáu, nhưng hắn không thể đoán ra Lục Kiến Vi.
Tào Háo Tử nhíu mày: “Cô ta nhìn qua chỉ mới ngoài hai mươi thôi.
”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.