Công Tử Điên Khùng

Chương 437: Lần lượt kéo tới




Lâm Vân chưa chết. Thanh Thanh không áp chế được sự kinh hỉ và kích động, liền chạy tới lao vào lòng của Lâm Vân. Lâm Vân sững sờ ôm lấy Thanh Thanh. Nhìn bộ áo cưới màu đỏ thẫm của nàng, là biết hôm nay là ngày thành hôn của nàng ấy. Vì sao nàng ấy lại chạy tới núi Tằm Mi làm gì?
Tuy nhiên nhìn vết thương trên cổ Thanh Thanh. Lại cảm nhận được sự tuyệt vọng, cô độc, và kinh hỉ khi được gặp lại mình, Lâm Vân đã hiểu ra điều gì đó. Hắn thấp giọng nói:
- Anh đã trở về. Mọi chuyện ổn rồi.
Thanh Thanh không còn khí lực để nói chuyện, chỉ ôm chặt lấy Lâm Vân. Giống như nàng sợ một khi buông lỏng tay, Lâm Vân sẽ biến mất vậy.
Thấy Thanh Thanh bị kinh hãi thành như vậy Lâm Vân khó mà át chế lửa giận, hừ lanh nói:
- Đã tới thì xuất hiện đi.
Sắc mặt của Tào Quân rất là khó coi. Y thật không ngờ Lâm Vân vẫn còn sống. Điều này sao có thể? Lúc đó y đã nhìn thấy tận mắt Lâm Vân biến mất. Vậy mà hôm nay vẫn nhìn thấy hắn sống sót, mà còn sống rất tốt nữa. Dù y cảm thấy Lâm Vân đã thay đổi, nhưng Tào Quân biết với tính cách của Thanh Thanh, nếu như không nắm chắc một trăm phần trăm, thì sẽ không lao vào lòng của người này.
Nhìn thấy Tào Quân dẫn theo mười mấy tên hộ vệ đi ra, ánh mắt của Lâm Vân cực kỳ lãnh lẽo. Hắn vốn tính toán giết Tào Quân từ hai hôm trước. Nhưng lại không ngờ vì tu vị đột phá đã làm trễ nãi thời gian. Khi tỉnh lại thì lại thấy chuyện như vậy.
- Ta không thể không nói mạng của ngươi thật lớn. Tuy nhiên, cho dù như vậy, ngươi đừng hòng sống thêm lần nữa. Bỏ Thanh Thanh ra, ta cho ngươi toàn thây.
Tuy hơi bất ngờ vì Lâm Vân vẫn còn sống, nhưng y không hề sợ hãi.
Những hộ vệ bên cạnh y, thấp nhất cũng là Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, cao nhất là hai tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ. Mà tu vị lúc trước của Lâm Vân chỉ tương đương với Trúc Cơ trung kỳ mà thôi.
Bên y có bốn tu sĩ Trúc Cơ, ngay cả y cũng là Luyện Khí Kỳ tầng mười một. Với thực lực như vậy, đối phó với Lâm Vân là quá dễ dàng.
Lâm Vân không nhìn Tào Quân, cũng không trả lời y. Nói chuyện với hạng người này chỉ tốn nước miếng mà thôi. Lâm Vân nhìn về một hướng rồi nói:
- Còn không đi ra, phải để ta mời sao? Trong vòng ba giây mà không đi ra, thì không cần phải ra nữa.
Lâm Vân vừa nói xong, thì có bảy tám tên võ sĩ xuất hiện:
- Đàm thị vệ, sao ông lại ở đây?
Tào Quân lắp bắp kinh hãi. Đàm thị vệ chính là đại tướng đứng đầu, cũng là thủ hạ của Thái tử. Công pháp mà gã tu luyện là Thiên Đằng Công, không thuộc phạm trù của Luyện Khí.
Ở đại lục Thiên Hồng, ngoại trừ người Tu Chân ra, còn có Tu Vật. Những người như Lâm Vân Tu Tinh, và Đàm thị vệ cực kỳ hiếm thấy. Nhưng một khi bọn họ tu luyện thành công, thì thực lực còn cao hơn các tu sĩ khác vài bậc.
Mà tên Đàm thị vệ này đã tu luyện tới một trình độ rất cao. Cho dù bốn tu sĩ Trúc Cơ bên cạnh Tào Quân, cũng chưa chắc là đối thủ của gã. Một khi Đàm thị vệ tu luyện tới tầng cuối cùng của Thiên Đằng Công, thì ngay cả tu sĩ Kết Đan cũng không làm gì được.
- Tào tướng quân, tôi và thủ hạ đang tuần tra ở gần đây. Thì thấy bên này có người liền đi tới kiểm tra.
Đàm thị vệ nói, không biểu hiện ra vẻ khác lạ nào. Sau khi chào hỏi Tào Quân xong, thì đứng một bên, lạnh lùng nhìn Lâm Vân.
Trong lòng Tào Quân đã trầm xuống. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Mình vừa tới núi Tằm Mi, gã đã xuất hiện, thậm chí còn trốn một bên. Tào Quân không tin đó là do vô tình.
Lẽ nào tên Đàm Tường này còn có việc khác? Sắc mặt của Tào Quân trở nên âm trầm. Nếu có việc gì, thì chắc chắn có liên quan tới Thái tử. Chẳng lẽ Thái tử đang giám thị mình?
Lại nghĩ tới tính cách háo sắc và bất chấp hậu quả của Thái Tử, Tào Quân liền đoán ra được Thái Tử vừa ý Thanh Thanh. Nghĩ tới đây, sắc mặt của Tào Quân càng thêm khó coi.
- Ha ha, thật không ngờ ở đây lại náo nhiệt như vậy. Lão phu tưởng chỉ có một mình mình tới?
Một giọng nói vang lên từ xa, đảo mắt đã xuất hiện trước mặt.
Tào Quân nghe thanh âm này càng là sững sờ. Ở đây vừa xảy ra chuyện gì à? Y có chút hoài nghi với dự đoán ban đầu của mình.
Đàm Tường cũng sững sờ. Vừa này gã tránh ở bên ngoài để chuẩn bị đối phó với Tào Quân. Nhưng thật không ngờ ở đây đã xảy ra chuyện gì đó. Gã và Tào Quân tới muộn nên không thấy việc xảy ra.
- Tiền bối Kết Đan?
Người này vừa hạ xuống, khí thế mãnh liệt của ông ta đã khiến Tào Quân và Đàm Tường chấn động. Thật không ngờ tiền bối Kết Đan lại tới đây. Phải biết rằng, cả đế quốc Minh Việt chỉ có một tiền bối Kết Đan mà thôi. Người đó còn được cung phụng như thần vậy.
Một cao nhân như vậy tới chỗ thâm sơn cùng cốc như núi Tằm Mi này làm gì?
- Ha ha, Tiếu lão nhân, lão tới nhanh thật đó. Cái mũi của lão đúng là thính như chó. Không thể không bội phục.
Trong hư không xuất hiện thêm một đạo sĩ trung niên ăn mặc lôi thôi.
Tào Quân và Đàm Tường sừng sờ. Dám nói một tiền bối Kết Đan có mũi chó, lá gan của người này thật là lớn. Tuy nhiên lão già không có ý liều mạng với đạo sĩ trung niên, mà chỉ âm trầm nhìn y.
Nhưng lão già còn chưa nói chuyện, thì lại có thêm hai người tới.
- Quả nhiên Tiếu lão nhân và đạo sĩ lôi thôi đã tới trước. Mỗi lần đều không thiếu mặt hai người.
Nói chuyện là một nữ nhân kiều mỵ. Người còn lại là một thanh niên rất bình thường, nhưng khuôn mặt đầy âm trầm.
Tất cả đều là tu sĩ Kết Đan? Tào Quân, Đàm Tường và đám thủ hạ đã há hốc miệng. Từ đâu mà có nhiều tu sĩ Kết Đan kéo tới vậy? Mà người nào trong đó cũng có thể dùng một ngón tay giết chết bọn họ.
Tiếu lão nhân lạnh lùng nói:
- Xin chào Phong nương tử, Lãnh Diện Thư Sinh, và đạo sĩ lôi thôi. Hôm nay đúng là náo nhiệt.
- Đừng lôi ta vào, ta không muốn dính líu tới các ngươi.
Lãnh Diện Thư Sinh lạnh lùng nói.
- Sao có nhiều hộ vệ ở đây như vậy? Lẽ nào Hoàng đế cũng muốn tới đây phát tài à?
Đạo sĩ lôi thôi nhìn đám người Tào Quân, hỏi.
- Nếu Hoàng đế muốn phát tài, thì không đã không phái mấy con tôm con tép này tới. Phải phái tên hòa thượng kia tới mới đúng.
- Phong nương tử, nói xấu người khác sau lưng là không tốt.
Một tên hòa thượng tuổi chừng năm mươi vừa đi tới liền ngắt lời.
Lâm Vân âm thầm cười lạnh. Hòa thượng, đạo sĩ, thư sinh, mỹ phụ đều tới. Đúng là đông đủ.
- Hừ.
Phong nương tử có vẻ kiêng kị lão hòa thượng này, nên không dám phản bác.
Đàm Tường vừa thấy lão hòa thượng tới liền vui vẻ. Tuy nhiên y không có tư cách nói chuyện với cung phụng, nên chỉ cung kính đứng một bên.
- Hoa hòa thượng, ngươi lại là người tới muộn nhất. Có phải có việc gì không?
Tiếu lão nhân thấy Phong nưởng tử ép một đầu, rất không hài lòng mà hừ một tiếng nói.
- Việc của ta cần gì ngươi phải quan tâm? Nhưng xuất hiện lốc xoáy linh khí là chuyện gì vậy? Nếu là bảo vật xuất hiện, thì phải chia đều cho những người ở đây.
Lúc vòng xoáy linh khí xuất hiện, y không ở gần. Đến khi phát hiện chạy tới, thì vẫn là người cuối cùng. Tuy nhiên, có vẻ như chưa ai tìm thấy bảo vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.