Công Tử Điên Khùng

Chương 435: Cừu hận




Tâm cảnh không ngừng thăng lên, kéo tới tận cùng liền tạo thành một vòng ánh sáng nhàn nhạt bao quanh tâm trí của Lâm Vân. Vòng sáng đó từ từ lan rộng rồi bao phủ cả người hắn.
Tinh Diễm tự động nghịch chuyển trong kinh mạch của Lâm Vân. Tám ngôi sau nhỏ màu xanh không ngừng ép lại, bay xung quanh ba viên kim tinh trong Tử Phủ. Một vòng, hai vòng…
Có mấy chú chim bay qua chỗ của Lâm Vân, lập tức bị vòng ánh sáng đẩy bay ra ra xa. Nhưng Lâm Vân hồn nhiên chưa phát giác. Hắn đang đắm chìm trong tu vị và tâm cảnh cùng lúc tăng lên.
Lính khí của núi Tằm Mi chậm rãi tụ lại trên người của Lâm Vân. Linh khí từ vài km xung quanh, tới mười km, tới một trăm kim, rồi mấy ngàn km, đều chậm rãi tụ lại. Chậm rãi tạo tạo thành một cơn lốc khổng lồ.
Lâm Vân thì đứng ở giữa, vẫn bất động như núi. Đây đã là ngày thứ ba từ lúc hắn lĩnh ngộ ra rồi.
Sư thành của đế quốc Minh Việt.
Hôm nay cả Sư thành đều rất náo nhiệt. Bởi vì, An Nhạc Đại tướng quân, người có quyền lực cao nhất của Sư thành, Tào Quân tổ chức hôn lễ. Mà vị hôn thê của y chính là đệ nhất mỹ nữ của Sư thành, đồng thời là dược sư cao cấp Thanh Thanh.
Đây thực sự là một đôi trai tài gái sắc. Không nói An Nhạc Đại tướng quân là đại công thần của đế quốc Minh Việt, còn nghe nói An Nhạc Đại tướng quân sắp được phong làm An Nhạc Vương.
Dù rất nhiều người thầm khinh bỉ Tào Quân là kẻ bán nước cầu vinh. Nhưng cũng có rất nhiều người hâm mộ Thanh gia. Dù sao một khi được gả cho phủ đại tướng quân, thì Thanh Thanh chính là Vương Phi. Mà Thanh gia cũng nhờ thế mà có tương lai sáng lạn.
Thanh phủ cũng tràn ngập trong không khí vui mừng. Thanh Thanh thì ngồi yên trong phòng, mấy chuyên gia trang điểm đang giúp nàng chuẩn bị. Mặc bộ quần áo cô dâu màu đỏ, Thanh Thanh cảng thêm xinh đẹp tuyệt trần. Vài bạn gái của Thanh Thanh đều không ngừng trêu ngẹo nàng, cũng rất hâm mộ vận khí của Thanh Thanh.
Tuy cũng có vài người không thích Thanh Thanh gả cho một tên tướng quân bán rẻ Vũ Quốc, nhưng bọn họ chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi. Một khi nói ra, không những tính mệnh khó bảo toàn, còn liên lụy tới cả gia tộc nữa.
Tào phủ của An Nhạc Đại tướng quân không ngừng có khách khứa tới chúc mừng. Một người nô bộc đứng ở cửa ra vào để tiếp khách, nhận lấy những món quà mà khách đưa tới. Nếu là người quen, thì có thể nhận ra người nô bộc này chính là Hoàng đế của Vũ Quốc. Tuy nhiên ông ta đã bị đày đọa thành một tên nô bộc trông cửa.
- Hoàng thái tử tới.
Một tiếng kêu từ ngoài cửa vang lên. Mọi người quay đầu nhìn thấy một chiếc phi hành khí cao cấp dừng ở cửa ra vào. Trên chiếc phi hành khí có hình biểu tượng của Hoàng thái tử của đế quốc Minh Việt.
Hoàng thái tử của đế quốc Minh Việt đích thân tới, càng khiến phủ đại tướng quân An Nhạc thêm náo nhiệt. Vì lôi kéo Tào Quân, nên Hoàng thái tử có vẻ rất bình dị, dễ gần.
Tuy nhiên khi y vừa nhìn thấy Thanh Thanh, y liền ngây ngẩn cả người, không ngờ lại có một cô gái xinh đẹp thanh tú như vậy. Nếu như là ngày hôm qua, y nhất định sẽ tận lực cướp Thanh Thanh đi. Nhưng hiện tại đang ở trong phủ Tào Quân, nên không có cách nào khác.
Hai mắt của y nhìn chằm chằm vào Thanh Thanh biến mất ở nội viện, rất không cam lòng. Y là Hoàng thái tử, vậy mà trong đám Tần phi không có một ai có thể so sánh với Thanh Thanh. Điều này khiến tâm tình của y rất thất lạc.
Cho nên y không muốn buông tha Thanh Thanh, liền cáo từ Tào Quân trở về sớm, để tìm mưu sĩ thương lượng đối sách. Y muốn tốt nhất là đêm nay có thể bắt được Thanh Thanh trong tay. Nếu không đợi ngày mai thì cho dù đoạt được, cũng lưu lại tiếc nuối.
Dù Hoàng thái tử rời đi sớm nhưng phủ đại tướng quân vẫn rất tưng bừng. Một mực tiệc tùng tới tận đêm, đến khi khách khứa lần lượt rời đi, Tào Quân mới say khướt đi tới động phòng. Trong lòng y cao hứng phi thường. Mấy năm theo đuổi, rốt cuộc đến hôm nay đã hoàn thành tâm nguyện.
Thanh Thanh ngồi ở trong căn phòng dán đầy chữ Hỷ màu đỏ. Dù đã tháo bỏ trang điểm, nhưng nàng vẫn kiều diễm như vậy.
Thấy Tào Quân đi vào, Thanh Thanh mỉm cười, lập tức đứng lên nói:
- Tướng quân đã trở lại.
- Ha ha, Thanh muội, sau này nàng phải gọi ta là phu quân mới đúng. Xuân tiêu một khắc, đáng giá ngàn vàng, chúng ta…
Tào Quân vừa nói vừa lảo đảo đi tới phía Thanh Thanh.
Thanh Thanh cẩn thận vịn cánh tay của Tào Quân:
- Anh uống hơi nhiều rồi, nghỉ ngơi trước đi, để em lấy nước nóng…
- Không cần đâu, cứ như vậy cũng được…
Tào Quân vội vàng khoát tay.
- Vậy thì theo lời tướng quân.
Thanh Thanh nói xong, nhẹ nhàng cởi áo ngoài cho Tào Quân.
- Thanh muội…Không phải anh nói muốn gọi anh là phu quân sao? Sao em…A…Thanh Thanh cô…
Tào Quân che lại phần thắt lừng chảy đầy máu.
Thanh Thanh hơi sửng sốt, nàng tính toán rất nhiều, nhưng vẫn không ngờ Tào Quân còn mặc áo giáp ở bên trong khi vào động phòng.
Nhìn dao nhọn trong tay của Thanh Thanh, Tào Quân liền tỉnh rượu. Y biết nếu không phải mình mặc áo giáp, thì cú đâm kia đã lấy mạng mình rồi.
Vì một dao này, Thanh Thanh đã tính toàn vài năm. Nhưng nàng vẫn không tính đến sự cẩn thận của Tào Quân. Trong lòng nàng liền trầm xuống, nàng biết đã không còn cơ hội nữa rồi.
Nhưng ngoài ý muốn, Tào Quân không kêu to gọi người ngoài, mà chỉ tỉnh táo nhìn Thanh Thanh hỏi:
- Tại sao? Tôi yêu cô như vậy, cô muốn gì tôi cũng đáp ứng, vì sao cô lại đối xử với tôi như thế? Lẽ nào bởi vì tôi làm tướng quân của đế quốc Minh Việt? Tình cảm của tôi đối với cô, ông trời có thể chứng giám. Nói cho tôi biết vì sao chứ?
Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng:
- Tào Quân, ngươi là một tên gian tặc, hại chết phu quân của ta, tưởng ta không biết sao? Ta mất năm năm điều tra, thậm chí còn xét nghiệm qua bình rượu năm đó của Từ Vinh. Ngươi cấu kết với người của Minh Việt Quốc, hạ độc giết chết Lâm Vân. Hôm nay ta muốn vì phu quân báo thù.
- Ta biết ngươi là dược sư, ta không thể hạ độc được ngươi. Ta cũng biết ngươi sợ nhiều người ám sát, nên không ngừng để hộ vệ đi theo bên cạnh, nên ta không ám sát được ngươi. Ta chỉ có thể chờ tới một ngày ông trời cho ta một cơ hội. Không ngờ tên gian tặc ngươi lại sợ chết như vậy. Ngay cả vào động phòng cũng mặc áo giáp. Ta hận không thể tự tay đâm chết ngươi.
Thanh Thanh nói xong, thở dài một tiếng. Nàng rất không cam lòng. Vì một nhát đâm kia, nàng đã ẩn núp vài năm, còn phải tươi cười giả tạo, không ngờ cuối cùng vẫn bị thất bại.
Trong mắt Tào Quân hiện lên vẻ thất vọng và không cam lòng, thậm chí có một ít cô đơn:
- Thanh Thanh, không nói chuyện năm đó, tôi yêu cô là thật tâm. Cho tới bây giờ, tôi chưa làm gì chuyện gì trái ý cô. Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, tôi còn không bằng một tên Lâm Vân đã chết sao? Hắn có gì tốt
chứ? Năm đó hắn chỉ trùng hợp tìm được một cây Hồng Liên mà thôi. Lẽ nào cũng vì hắn, mà cô không muốn gọi tôi một tiếng phu quân?
- Hơn nữa, cô có nghĩ tới một khi cô làm như vậy, Thanh gia của cô sẽ nhận hậu quả như thế nào chưa? Nó sẽ liên lụy tới cửu tộc. Hiện tại tôi chỉ cần kêu lên một tiếng, Thanh gia của cô lập tức biến mất khỏi Thiên Hồng. Cô suy nghĩ kỹ lại đi, nếu cô tự sát, Thanh gia vẫn nhận hậu quả như vậy.
Tào Quân nhìn thấy Thanh Thanh để con dao trước cổ, liền lạnh lùng nói. Không ngờ mình đối xử với cô ta như vậy, mấy năm qua Thanh Thanh cũng thay đổi thái độ, khiến mình tưởng cô ta đã tiếp nhận mình. Không ngờ thiếu chút nữa bị cô ta ám sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.