Công Tử Điên Khùng

Chương 433: Vong




Nhìn thấy sắc mặt của Lâm Vân trở nên trắng bệch, Phương Kinh biết ý mà không quấy nhiễu.
Hồi lâu, Lâm Vân mới thở phào một cái. Trong lòng hắn rất buồn bực. Hắn thật không ngờ, nghĩ mọi biện pháp trở về Thiên Hồng, cuối cùng lại có kết quả như vậy.
Ngoại trừ lửa giận, thì chính là đau thương.
Tuy nhiên, đây mới chỉ là lời một phía của Phương Kinh, còn trong lòng Thanh Thanh nghĩ như thế nào, Lâm Vân muốn tới đó xem cho ra nhẽ. Lâm Vân ngẩng đầu nhìn bốn người kia:
- Các cậu có ý kiến gì với việc Phương Kinh chính là hoàng tử của Vũ Quốc hay không?
Bốn người này nhìn nhau, rồi một cô gái có mặt hình trái xoan tiến lên phía trước nói:
- Phương đại ca đã cứu chúng tôi rất nhiều lần, hơn nữa chúng tôi đều là người của Vũ Quốc. Cho nên chúng tôi đương nhiên muốn đi theo Phương đại ca rồi.
Lâm Vân thấy ba người đằng sau cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của cô bé, liền nói:
- Tôi cũng là một người Vũ Quốc. Chì là tôi một mực sống ở bên ngoài, hôm nay mới quay trở lại. Không ngờ Vũ Quốc lại xảy ra biến cố lớn như vậy. Hiện tại tôi có một việc cần các cậu hộ trợ. Không biết các cậu có nguyện ý hay không?
Bản lĩnh quỷ thần khó lường của Lâm Vân, mấy người đã tận mắt nhìn thấy. Bọn họ cũng hoài nghi Lâm Vân có phải hay không là tu sĩ Kết Đan. Hiện tại một người như vậy có việc cần bọn họ hỗ trợ. Bọn họ đương nhiên là đồng ý rồi.
Lâm Vân thấy mấy người không có ý kiến, liền nói thẳng:
- Đã như vậy, thì tôi không khách khí nữa. Tôi có một người bạn tên là Đặng Thư Cần. Các cậu giúp tôi điều tra xem cô ấy đang ở đâu. Còn có, giúp tôi xem Lâm gia còn có ai không, nếu có thì thông báo ngay cho tôi biết.
Nói xong, Lâm Vân lấy một tấm bùa truyền tin:
- Một khi có tin tức, thì dùng tấm bùa này. Dùng thiết bị khác dễ bị nghe lén. Khi cần báo thì chỉ cần vận chuyển chân nguyên vào tấm bùa này là được. Tôi sẽ tới ngay lập tức.
Trên tấm bùa truyền tin đã có một tia thần thức của Lâm Vân. Chỉ cần phóng chân nguyên vào đó, là hắn liền biết. Dặn dò xong, Lâm Vân lại lấy năm lọ Bồi Nguyên Đan ra:
- Mỗi người cầm một lọ. Chỉ cần uống hết số đan dược trong bình, tu vị của các cậu khẳng định sẽ tăng lên Luyện Khí Kỳ điên phong. Đến lúc đó, nếu như các cậu làm tốt, thì tôi sẽ giúp các cậu Trúc Cơ.
Năm người nhận lấy Bồi Nguyên Đan, sững sờ không biết nói gì. Uống hết số thuốc trong lọ này có thực sự tăng lên Luyện Khí Kỳ điên phong hay không? Đây là thuốc gì vậy?
Còn chưa nghe nói có loại đan dược nào tăng lên cảnh giới như vậy ở đại lục Thiên Hồng. Nói chi là năm lọ. Huống hò hắn còn có thể giúp bọn họ tăng lên Trúc Cơ nếu như hoàn thành nhiệm vụ nữa chứ.
Trúc Cơ, trời ạ, ngay cả đế quốc Minh Việt cũng không có mấy tiền bối Trúc Cơ. Vậy mà người này lại nói nhẹ nhàng như vậy. Năm người đều ngây dại.
Lâm Vân cười nhạt một tiếng. Hắn lý giải tâm tình của bọn họ. Nếu đổi là hắn năm đó, hắn cũng kích động như bọn họ vậy. Một đan dược tăng cảnh giới đúng là thuốc quý khó cầu. Không phải nói Thiên Hồng không có linh thảo để điều chế loại đan dược như vậy. Sự thật là linh thảo ở đại lục Thiên Hồng rất nhiều. Nhưng Luyện Đan Sư đâu có mấy.
- Tiền bối, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Năm người thoát khỏi sự sung sướng cực độ, vội vàng cúi người cảm tạ Lâm Vân.
Sắc mặt của Lâm Vân đã trở lại bình thường, cho dù trong lòng vẫn còn buồn bực. Nhưng hiện tại không phải là lúc nghĩ tới những điều này. Hắn nhìn mấy người nói:
- Đặng Thư Cần là vợ của Từ Vinh, Dược Sư của Vũ Quốc. Chắc các cậu cũng biết Từ Vinh. Tôi đi đây, có tin tức thì lập tức báo cho tôi.
Nói xong, thân hình của Lâm Vân lóe lên rồi biến mất tại chỗ.
Với tốc độ của Phệ Hồn Thương, chỉ đảo mắt cái hắn đã tới Kinh Đô của Vũ Quốc, bây giờ là Kinh Đô của đế quốc Minh Việt.
Trên tường thành nguy nga có treo một cái đầu người đang lắc lư trong gió. Lâm Vân có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt của Thái Thượng Hoàng. Lửa giận trong lòng hắn càng cháy bừng.
Hắn liền lấy đầu của Thái Thượng Hoàng xuống, bỏ vào một cái hộp ngọc, rồi tìm một chỗ sơn cốc yên tĩnh chôn xuống. Sau đó lạy vài cái nói:
- Thái Thượng Hoàng, lúc trước ngài đối với Lâm Vân tôi không tệ. Đối với Lâm gia cũng rất nhân từ. Hôm nay tôi đã trở lại, tôi nhất định sẽ lấy lại Vũ Quốc cho ngài. Cũng báo thù cho những người Vũ Quốc đã chết. Tôi sẽ mang toàn bộ đầu người của hoàng thất Minh Việt Quốc đến đây để bái tế cho ngài.
Lâm Vân nói xong, oán khí xung quanh liền tiêu tán, thậm chí còn có ít mưa bụi rơi xuống, như khóc thay cho cho những người đã khuất.
Một lúc lâu sau, Lâm Vân đứng lên, hung hăng nhìn hoàng cung của Minh Việt Quốc, nhưng hắn không nhìn thấy tung tích của dì đâu cả. Tuy nhiên Lâm phủ lúc trước đã trở thành nhà của một gia tộc Tu Chân khác.
Lâm Vân không để ý tới điều này. Dì của mình không ở hoàng cung, có lẽ dì ấy đang ở Đô thành của Minh Việt Quốc. Đô thành của Minh Việt Quốc cách Sư thành mười nghìn km. Nhưng đối với Lâm Vân chỉ như trong gang tấc mà thôi.
Mặc dù hiện tại Lâm Vân muốn đi gặp dì nhưng lại không biết dì có nhận ra bộ dáng của hắn hiện tại hay không? Dù sao dung mạo của hắn đã có chút thay đổi.
Đang suy nghĩ, thì bỗng nhiên Lâm Vân nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
Bởi vì hắn nhìn thấy Thanh Thanh và Tào Quân đang đi chậm rãi trên đường cái của Sư thành. Khuôn mặt của Thanh Thanh vẫn mộc mạc mà xinh đẹp như hoa Bách Hợp. Thậm chí còn mang theo vẻ mỉm cười, có vẻ như rất bình tĩnh. Đằng sau nàng là một đám hộ vệ và tỳ nữ. Những người đi đường đều tránh sang một bên, vì e sợ quyền thế của Tào Quân.
Phốc một tiếng, Lâm Vân lại phun ra một ngụm tiên huyết. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân mềm yếu vô lực. Đường đường một tu sĩ bốn sao màu bạc, lại bị kích thích đơn giản như vậy.
Ở phía xa xa, Thanh Thanh đang đi đường, bỗng nhiên nàng cảm thấy cái gì đó, liền dừng bước, rồi quay đầu nhìn xung quanh.
- Chuyện gì vậy Thanh Thanh?
Tào Quân thấy cử chỉ khác lạ của Thanh Thanh, liền vội vàng hỏi.
- Không có gì. Chúng ta đi tiếp thôi.
Thanh Thanh nhản nhiên cười, giống như trăm hoa đua nở vậy. Tào Quân sững sờ trong chốc lát, mới nhớ là đi theo. Nhưng trong lòng lại âm thầm tán thưởng vẻ đẹp của Thanh Thanh, càng thêm đắc ý với âm mưu của y năm đó. Bằng không một cô gái như vậy, sao có phần cho y?
Hồi lâu, Lâm Vân mới thở dài, nhổ một ngụm máu tụ trong người ra. Cho dù lúc ở nhà Chu Tử Tài, hắn đã lĩnh ngộ ra được chữ “Vong”, nhưng cái vong chân chính sao mà khó.
Quên không được, nhưng tại sao lại muốn quên? Lâm Vân nhíu mày, cái gì là quên? Chẳng lẽ hắn phải quên cừu hận với Tào Quân sao? Lâm Vân hừ lạnh một tiếng. Cho dù có buông tha việc tu đạo, hắn cũng phải bầm thây tên Tào Quân kia thành vạn đoạn.
Vong không phải là quên mất. Quên là sự thăng hoa của cái gì đó. Lâm Vân như ngộ ra, nhưng lại không thể miêu tả thành lời được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.