Công Tử Điên Khùng

Chương 410: Úy Tinh




- Mình tìm được pháp khí Tinh Đồ, trên đó có một hành tinh màu hồng. Không biết đó có phải là hành tinh Thiên Hồng hay không? Tuy nhiên, pháp bảo du hành lại có phẩm cấp không cao lắm. Nếu dùng pháp bảo di chuyển từ Địa Cầu tới hành tinh đó, cũng phải mất nửa năm.
Lâm Vân nói xong cũng rất lo lắng. Sự sốt ruột trở về đại lục Thiên Hồng của hắn không thua kém gì Từ Vinh.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Từ Vinh lo lắng hỏi.
Lâm Vân mỉm cười nói:
- Cậu không càn phải lo lắng như vậy đâu. Mình đã có cách rồi. Cậu cứ cố gắng tu luyện tới Trúc Cơ, tăng cường thực lực lên đã. Mình vốn định đi xem con trâu ba sừng kia. Nhưng đã biết Tào Quân là tên đứng đằng sau, thì không cần nữa.
Hai người nói nửa ngày, Từ Vinh mới tiếp nhận sự thật. Hiện tại Lâm Vân cũng đoán ra được hai từ “Hạ đông” mà Từ Vinh không ngừng nhắc tới. Từ Vinh muốn nhắc tới hai chữ “Hạ độc”, ý chỉ Tào Quân hạ độc hại hai người. Nhưng do đầu óc của Từ Vinh đã bị mê muội, chỉ có thể nói ngọng thành như vậy.

Từ Vinh được Lâm Vân trợ giúp, hơn nữa tư chất của anh ta vốn rất tốt, nên một khi chuyên tâm vào tu luyện, tu vị tiến triển rất nhanh.
Tĩnh Như và Nhược Sương thì càng liều mạng tu luyện. Bởi vì Lâm Vân đã nói với các cô, khả năng có một ngày nào đó hắn sẽ rời khỏi Địa Cầu. Vì vậy các cô phải có đủ thực lực mới được. Hai người đều là những cô gái không muốn gây phiền lụy cho người khác, nên hai người muốn mạnh mẽ hơn. Ngay lúc đầu tiên chọn Lâm Vân, hai người đã biết Lâm Vân không phải là người bình thường, có vài thứ nhất định phải đối mặt.
Ngoại trừ việc chiếu cố Tĩnh Như, Nhược Sương và Lâm Hinh tu luyện ra, Vũ Tích cũng dành phần lớn thời gian cho việc tu luyện. Nàng biết Lâm Vân rất bận, nên chủ động giúp Lâm Vân làm những chuyện lặt vặt. Hiện tại Lâm Vân chẳng những phải học luyện khí, còn phải luyện hóa Thiên Diễm bên trong Tinh Thần Châu. Dù không biết có thể luyện hóa Thiên Diễm hay không, nhưng vẫn phải thử. Bởi vì ngọn lửa này có tiềm năng rất lớn, ngay cả tu sĩ Hóa Thần nó cũng giết dễ dàng cơ mà. Nếu như hắn có thể luyện hóa được, chả phải ngay cả tu sĩ cấp cao hơn, hắn cũng có thể giết sao?
Vô luận như thế nào, ít nhất hắn cũng có thêm thủ đoạn bảo vệ bản thân. Một tuần sau, Lâm Vân từ biệt mọi người tới núi Cửu Hoa để kiểm tra truyền tống trận kia. Hắn muốn biết truyền tống trận đó đi thông tới thế giới nào. Tìm hiểu xem là ai đã thông qua truyền tống trận đó tới Địa Cầu. Còn có, Vũ Đình và Mông Văn ra sao rồi?
Dù theo lời kể của Vũ Tích, hai người tu sĩ giúp đỡ bọn họ kia không có vẻ gì là độc ác. Nhưng Lâm Vân vẫn muốn đích thân kiểm tra thì mới yên tâm.
Quan trọng nhất là, Lâm Vân muốn xem ở đó là hành tình nào, liệu có tồn tại pháp khí phi hành vũ tru hay không.
Lắp đặt lại truyền tống trận ở núi Cửu Hoa rất đơn giản với Lâm Vân. Dù sao kiến thức của hắn về trận pháp hơn các tu sĩ bình thường rất nhiều. Huống chi truyền tống trận này là do Lâm Vân tháo đi.
Hai viên linh thạch Thượng Phẩm vừa để vào rãnh, truyền tống trận phát ra ánh sáng. Lâm Vân liền biến mất trong luồng ánh sáng đó.
Truyền tống trận vốn có công năng bảo hộ. Linh thạch cung cấp càng tinh khiết, vòng bảo hộ càng chắc chắn. Lâm Vân cơ hồ không có cảm giác chóng mặt như mấy người Vũ Tích, liền đi tới cung điện.
Cung điện này quả nhiên giống như lời Vũ Tích kể, có ba truyền tống trận đặt ở đó. Cái mà hắn sử dụng đặt ở bên trái, còn hai cái, một cái ở giữa và ở bên phải.
Theo như lời kể của Vũ Tích, hai người nọ đến từ truyền tống trận bên phải. Rồi dẫn theo Vũ Đình và Mông Văn rời đi từ truyền tống trận ở giữa.
Lâm Vân nghĩ ngợi, quyết định vẫn bắt đầu từ truyền tống trận ở giữa. Dù sao hai người đó rời đi từ đây. Trước khi rời đi, Lâm Vân kiểm tra xung quanh cung điên, quả nhiên cung điện này không có cửa ra vào.
Cả cung điện rộng lớn chỉ có ba truyền tống trận cô đơn ở đó. Tuy nhiên Lâm Vân vẫn nhìn ra có điểm không đúng. Hắn phát hiện tường của cung điên vô cùng rắn chắc. Với tu vị hiện tại của hắn mà cũng không làm hư hại chút nào. Xung quanh vách tường là một trận pháp phòng ngự cực mạnh. Nếu có thể phá được trận pháp phòng ngự này, là có thể đi ra cung điện.
Dù rất muốn biết bên ngoài cung điện là nơi nào, nhưng Lâm Vân cũng biết, với tu vị hiện tại của hắn, rất khó để phá trận pháp phòng ngự.
Nếu không phá được thì không cần phải lãng phí thời gian ở đây nữa, Lâm Vân đi thẳng tới truyền tống trận thông tới Địa Cầu, bố trí một trận pháp ẩn nấu. Với trận pháp này, nếu tu sĩ không tới cấp Hóa Thần thì không thể phát hiện ra.
Sở dĩ phải làm như vậy, bởi vì Lâm Vân sợ có tu sĩ phát hiện ra truyền tống trận này, sẽ kéo nhau tới Địa Cầu. Như vậy Địa Cầu sẽ trở thành con sơn dương mặc cho bọn họ chém giết. Đây là điều mà Lâm Vân không muốn thấy.
Làm xong mọi việc, Lâm Vân mới đi tới truyền tống trận ở giữa, bỏ vào hai viên linh thạch Thượng Phẩm.
Lâm Vân lập tức được chuyển đi. Tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy choáng váng. Chứng tỏ truyền tống trận đưa tới một hành tinh xa hơn cự ly từ cung điện tới Địa Cầu rất nhiều.
Lúc Lâm Vân đi ra truyền tống trận, thì phát hiện nơi này cũng có một trận pháp ẩn nấp. Hơn nữa trận pháp này còn cao cấp hơn trận pháp mà hắn vừa bố trí. Tu sĩ bố trí trận pháp này khẳng định rất lợi hại.
Đây là nơi mà hai người kia dẫn theo Vũ Đình và Mông Văn tới sao? Lâm Vân nhìn xung quanh. Hắn đang ở trong một căn nhà đá. Hơn nữa còn xây dựng dưới đáy nước.
Bố trí truyền tống trận ở đáy nước, người này đúng là mưu mẹo. Muốn tìm một truyền tống trận dấu ở đáy nước, còn có trận pháp ẩn dấu bảo vệ, quả thật không đơn giản.
Lâm Vân bước ra khỏi nhà đá, lấy Tị Thủy Châu ra rồi bơi lên mặt nước. Viên Tị Thủy Châu này là hắn lấy được lúc ở ‘Đầm Huyền Tiên’.
Bay lên trởi, dùng thần thức kiểm tra, Lâm Vân phát hiện mình đang ở giữa một đại dương. Trong phạm vi thần thức, chỉ nhìn thấy một vài con yêu thú, còn đâu không có gì cả.
Rõ ràng không nhìn thấy một người. Lâm Vân có chút kỳ quái. Phạm vị thần thức của hắn đã là 3000km, vậy mà vẫn không thấy một người nào.
Lâm Vân bước lên phi kiếm. Hắn muốn rời khỏi biển rộng, tới một nơi có người để hỏi xem đây là đâu.
May mà đại dương này cách bờ không xa. Lâm Vân chỉ mất nửa tiếng là tới bờ biển. Nhưng cảnh vật trước mắt khiến cho Lâm Vân khó hiểu. Khắp nơi là tường đổ, nhà sụp, xác chết và yêu thú la liệt trên mặt đất. Còn có dấu vết đánh nhau của tu sĩ.
Thậm chí còn có một số nữ tu bị giết không có mảnh vải che thân. Thật không ngờ vừa mới tới lại gặp cảnh tưởng như vậy. Lâm Vân hơi nhíu mày. Hắn có chút lo lắng cho Vũ Đình và Mông Văn.
Dù Lâm Vân tới từ một đại lục bạo lực, chuyện giết người như cơm bữa, nhưng Lâm Vân cảm thấy đại lục Thiên Hồng vẫn còn kém xa nơi này. Ít nhất ở đại lục Thiên Hồng, sau khi chiến đấu xong, còn có người quét dọn chiến trường. Nhưng ở đây, người chết lại bỏ mặc ở đó, quả thực không khác gì với dã thú vậy.
Biết đây không phải là chuyện của mình, nhưng nhìn nhiều người chết như vậy, bao gồm cả nữ nhân và trẻ con, Lâm Vân vẫn cảm thấy không thoải mái. Hắn vung tay lên, một ngọn Tử Hỏa bay xuống, thiêu rụi toàn bộ mọi vật trong phạm vi 10km. Sau đó thì tập họp đống tro lại, vứt xuống biển.
Làm như vậy ít nhất không khiến người chết lõa lổ. Tuy nhiên, những người này ngay cả trẻ con vài tuổi cũng không buông tha, thì biết đó là một đám tâm ngoan thủ lạt. Trong lòng hắn càng thêm lo lắng Vũ Đình và Mông Văn. Không biết hai người đang ở đâu.
Một giờ sau, Lâm Vân đã rời xa khu vực gần biển. Trong lòng mới thư thái chút. Trải qua hơn một giờ phi hành, hắn đã gặp người đi đường và tu sĩ.
Dù trang phục cả Lâm Vân thoạt nhìn rất đặc biệt, nhưng những người ở đây ăn mặc không theo môt khuôn mẫu chung nào cả, nên cũng không ai chú ý. Lâm Vân đi vào một quán rượu. Hắn muốn nghe xem nơi này là nơi nào. Và vì sao lúc đi đường lại có nhiều người chết như vậy, mà không có ai quản lý?
Tuy nhiên Lâm Vân lại không biết vật phẩm giao dịch ở đây là vàng bạc, hay là cái gì khác. Thấy tiểu nhị tới, liền lấy hai viên linh thạch Hạ Phẩm đưa cho y rồi hỏi:
- Có cần cái này không?
- A, linh thạch.
Hai mắt của tiểu nhị liền tỏa sáng, lập tức nắm chặt trong tay, còn khẩn trương nhìn xung quanh. Trong đầu y liền nghĩ tới hai chữ “Dê béo”. Rõ ràng chỉ ăn một bữa cơm mà cũng dùng linh thạch.
Lâm Vân vừa nhìn là biết linh thạch rất có giá trị ở đây. Nhưng thấy tiểu nhị tưởng mình là dê con, liền hừ lạnh một tiếng nói:
- Tôi không cho không linh thạch.
Tiểu nhị này rùng mình một cái, mới nhớ tới một người có linh thạch sao có thể là người đơn giản để y làm thịt. Hai tay vân vê linh thạch, do dự có nên hay không trả lại cho Lâm Vân. Nhưng y quả thực là không nỡ.
- Cứ cầm lấy linh thạch đi. Tôi chỉ muốn hỏi vài chuyện mà thôi. Nếu biểu hiện tốt thì coi như tôi thưởng cho cậu.
Lâm Vân khoát tay nói.
Tiểu nhị nghe Lâm Vân nói vậy, liền tranh thủ cất linh thạch đi:
- Khách quan cứ việc hỏi. Ngài hỏi tôi là đúng người rồi đấy. Ở thành Bạc Thạch này, không có chuyện gì là tôi không biết. Cho dù là những chuyện xảy ra ở mấy nghìn, mấy vạn dặm tôi cũng biết một ít.
Lâm Vân ngắt lời hỏi:
- Nơi này là chỗ nào? Tôi không hỏi về thành thị, mà hỏi phạm vi lớn hơn. Còn có, tôi nghe nói ở bở biển có rất nhiều người chết. Ở đó xảy ra chuyện gì vậy?
Tiểu nhị vừa nghe Lâm Vân hỏi vậy, liền thao thao bất tuyệt nói:
- Xem ra khách quan là người bên ngoài tới. Nơi này là thành Bạc Thạch thuộc đại lục Úy Nam. Thành Bạc Thạch vốn thuộc sự quản lý của Song Tử Tông. Kể cả khu vực gần biển của Úy Nam cũng thuộc Song Tử Tông quản lý. Nhưng hơn một tháng trước, không biết vì nguyên nhân gì, hai tông môn lớn của đại lục Úy Nam là Âm Ma Tông và Liệt Dương Môn kết hợp với nhau tấn công Song Tử Tông.
Về sau nghe nói Song Tử Tông bị đánh vô cùng thảm. Người ở bên trong tông môn đều bị giết gần hết. Người quản lý ở các địa phương cũng bị chết rất nhiều người. Chỉ có một số người của Song Tử Tông lọt lưới, hiện tại chắc bọn họ đã bỏ trốn khỏi đại lục Úy Nam.
Hóa ra là các tông môn tranh đấu. Tuy nhiên, xem ra Âm Ma Tông và Liệt Dương Môn kia cũng không phải thứ tốt gì. Nghĩ đến đây liền hỏi:
- Thành Bạc Thạch không phải cũng thuộc sự quản lý của Song Tử Tông sao? Vì sao nơi đây không xảy ra chuyện gì? Mà đại lục Úy Nam là thuộc hành tinh nào?
Nghe Lâm Vân hỏi vậy, Tiểu nhị sửng sốt nửa ngày mới phản ứng:
- Khách quan, chẳng lẽ ngài không phải là người của Úy Tinh? Mà tới từ hành tinh khác?
Lâm Vân lạnh lùng trả lời:
- Là ta hỏi ngươi, chứ không phải ngươi hỏi ta. Đừng để cho ta mất hứng.
- Vâng, vâng.
Tiểu nhị xoa mồ hôi trên trán rồi nói tiếp:
- Bởi vì thành chủ của thành Bạc Thạch là đệ tử của Liệt Dương Môn. Cho nên lúc vừa mới chiến tranh, ông ta đã đầu nhập vào Liệt Dương Môn. Hơn nữa hiện tại vua của ba vương triều lớn của đại lục Úy Nam cũng là đệ tử của Liệt Dương Môn và Âm Ma Tông. Cho nên, cho nên…
Lâm Vân cuối cùng đã minh bạch. Xem ra Liệt Dương Môn và Âm Ma Tông đã kết hợp để ám toán Song Tử Tông. Ngay cả vua của người phàm cũng bị khống chế. Những tin tức cao tầng chắc là tiểu nhị này không biết. Còn việc hắn không phải là người của Úy Tinh thì không thể để lộ ra ngoài được.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân liền giơ một ngón tay, một tia tinh lực chui vào bộ não của tiểu nhị kia, xóa bỏ ký ức cuộc nói chuyện này. Rồi mới rời đi thành Bạc Thạch. Úy Tinh này lớn hơn Địa Cầu rất nhiều lần. Cho nên muốn tìm Mông Văn và Vũ Đình có chút phiền toái. Mong rằng Vũ Đình và Mông Văn gia nhập không phải là Song Tử Tông. Nếu không hai người đúng là gặp nguy hiểm.
Lâm Vân vừa ra thành Bạc Thạch thì biết mình bị theo dõi. Trong lòng hừ lạnh một tiếng, đám người này đúng là không biết sống chết.
- Hành vi của người này rất kỳ quái. Khi hắn đi vào quán rượu đã cho tiểu nhị hai viên linh thạch rồi hỏi han nửa ngày trời. Cuối cùng thì trí nhớ của người tiểu nhị bị xóa mất. Người này rất có thể là dư nghiệt của Song Tử Tông.
Có hai người theo dõi Lâm Vân, một người có khuôn mặt âm trầm nói.
- Có thể đơn giản xóa trí nhớ của người tiểu nhị kia, xem ra tu vị của hắn cao hơn chúng ta. Có nên lập tức đi báo cáo không?
Tên còn lại có khuôn mặt màu đó, hỏi.
Tên kia trả lời:
- Không phải lo lắng. Việc nhỏ như vậy báo cáo làm gì. Người này tuổi chừng hai ba mươi tuổi, tu vị chắc không thể cao hơn chúng ta.Có rất nhiều cách để xóa trí nhớ, chứ không cần tu vị cao thì mới làm được. Có lẽ hắn biết một số bí thuật nào đó.
Lâm Vân bay không nhanh lắm. Hắn muốn bắt hai tên kia để hỏi tình huống cụ thể. Dù sao những tin tức lấy được từ tiểu nhị kia chỉ là tin tức đại khái. Chứ chưa phải là chính xác.
Sưu sưu vài tiếng, hai tên kia bay tới cản đường Lâm Vân.
Hai người đều có tu vị Kết Đan. Một người là Kết Đan trung kỳ. Khó trách bọn chúng không để Lâm Vân vào mắt. Dù sao ba mươi tuổi đã Kết Đan không phải là nhiều. Một tu sĩ có tư chất tốt, cũng phải hơn năm mươi tuổi mới Kết Đan được.
Hơn nữa Lâm Vân cũng chỉ là tu sĩ Kết Đan. Hai người bọn họ phối hợp đối phó một mình hắn, không phải là chuyện đơn giản sao? Huống hồ trong hai người bọn họ còn có một tu sĩ Kết Đan trung kỳ. Mà hai tên này không tin Lâm Vân mới hai, ba mươi tuổi đã là Kết Đan trung kỳ.
- Bằng hữu, vội vã chạy đi đâu vậy, chúng ta nói chuyện với nhau một lát.
Tên tu sĩ mặt đen lạnh lùng nói.
- Ngươi là ai? Từ đâu tới? Ngươi vừa hỏi tên tiểu nhị kia chuyện gì?
Tên tu sĩ mặt đó đứng ở phía sau hỏi.
Nói xong, lại cười lạnh bổ sung:
- Người có vấn đề gì có thể hỏi ta. Ta cam đoan cho ngươi hài lòng. A, đúng rồi, quên nói cho ngươi biết. Ta là Đồ Hồng của Liệt Dương Môn. Còn vị này là Đinh Hỏa của Âm Ma Tông. Với thân phận của chúng ta, ngươi sẽ có câu trả lời thỏa mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.