Công Lược Tra Công Kia

Chương 66:




Sở Hình nhìn thẳng vào mắt gã, nhàn nhạt nói: "Đúng, những lời trước đó của người tựa như một lời cảnh tỉnh đối với thần, khiến thần sâu sắc nhận rõ được hành vi trước kia của mình là sai trái đến cỡ nào, quả thật là bất trung bất nghĩa, bởi vậy thần nguyện ý bảo vệ bệ hạ chuộc lại lỗi lầm, không làm những việc đại nghịch bất đạo nữa! Hơn nữa bộ dáng hiện tại của bệ hạ... Lẽ nào điện hạ muốn để bệ hạ mất nước rồi chạy trốn khắp nơi sao? Không bằng thử tin thần một lần, thần và người liên thủ thay bệ hạ bảo vệ đất nước, như vậy mới xem như là tận trung với cương vị."
Cảnh Hành nhìn thấy nghiêm túc trong mắt của Sở Hình, tâm tình bình tĩnh lại, trong mắt lóe lên sự hồ nghi và không dám tin tưởng, cau mày. Rõ ràng lần gặp mặt trước, Sở Hình còn rất càn rỡ, sao mới có mấy ngày không gặp thái độ lại thay đổi lớn đến như vậy? Hơn nữa lý do này cũng quá nực cười đi! Đuôi lông mày của gã nhướn lên: "Tướng quân là nói thật?"
Sở Hình nói: "Đúng."
Cảnh Hành lắc đầu một cái, cười lạnh, "Nhưng bản vương lại không tin ngươi."
Một điểm này Sở Hình cũng tự biết, y than khẽ, nói: "Nếu thần đã quyết định mưu phản, hiện tại đã gϊếŧ người và bệ hạ, kế đó tự lập vua, chờ binh mã chạy tới thì đã quá muộn rồi, người có thể nói là do thần ngại tai tiếng nên mới chậm chạp không ra tay, nhưng đã tới mức độ này, thời gian mới là quan trọng nhất, danh tiếng chỉ là phù du thôi, bởi vì dù sao đi chăng nữa, thần đều sẽ bị gán tội danh là loạn thần cướp ngôi soán vị, hà tất còn để ý tới những hư danh này? Điện hạ cảm thấy thần là người do dự thiếu quyết đoán như đàn bà sao?"
Rốt cuộc Cảnh Hành cũng hơi thay đổi một chút.
Sở Hình thành khẩn nói: "Lời đề nghị vừa nãy của thần, đúng là một lòng vì bệ hạ suy nghĩ, điện hạ chỉ cần suy nghĩ một chút, liền biết thần có lừa người hay không?"
Cảnh Hành trầm mặc một hồi, bỗng nhiên giương mắt bình tĩnh nhìn Sở Hình, "Tại sao ngươi lại làm như vậy?" Gã không tin Sở Hình đột nhiên nhìn nhận ra được sai lầm của bản thân, một tên phản tặc, đột nhiên lại biết sai sao? Lý do này thật sự rất buồn cười!
Trong mắt Sở Hình lóe lên thần sắc tự trách thống khổ, không đáp.
Cảnh Hành nhìn thấy, bỗng nhiên trong lòng liền lóe lên một loại suy nghĩ không thể nào tưởng tượng được... Là điều gì khiến Sở Hình một lòng một dạ muốn gϊếŧ bệ hạ lại đột nhiên thay đổi chủ ý? Là điều gì khiến Sở Hình nguyện ý hạ thấp bản thân che giấu thân phận để tự mình chăm sóc cho bệ hạ khi mất trí nhớ? Là điều gì khiến y thậm chí bỏ đi ý nguyện mưu phản ban đầu... Nhưng loại suy nghĩ này quá mức hoang đường, Cảnh Hành cảm thấy không thể tin được.
"Ngươi —— Yêu bệ hạ sao?" Cảnh Hành bỗng nhiên nói.
Sở Hình siết chặt nắm đấm, hồi lâu, gật đầu, vì có thể để cho Cảnh Hành tin tưởng y, vứt bỏ hiềm khích để hợp tác với y, y chỉ có thể thừa nhận một điểm này, nhưng đây cũng chính là nguyên nhân chân chính.
"Hoang đường! Hoang đường!" Cảnh Hành quát lên, trong mắt đều là tàn khốc: "Ngươi dĩ nhiên ——"
Sở Hình nở nụ cười tự giễu, "Thần cũng cảm thấy rất hoang đường, bất quá... Điện hạ không cảm thấy hiện tại bảo vệ an nguy cho bệ hạ mới là điều quan trọng nhất sao? Điện hạ chỉ cần biết, thần sẽ không tổn thương bệ hạ nữa là được."
Cảnh Hành đi qua đi lại mấy lần, rốt cuộc khẽ cắn răng, quay đầu lại nói: "Bản vương tùy thời đều có thể tiến cung gặp bệ hạ."
Sở Hình nói: "Có thể."
.............................
Sở Hình rốt cuộc cũng tiễn được An Vương rời đi, lúc trở lại tẩm cung lại phát hiện Tạ Hà đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, tựa như đang tìm thứ gì đó trong bụi cỏ.
"Bệ hạ, người đang tìm cái gì vậy? Để thần giúp người." Sở Hình liền vội vàng nói.
Tạ Hà ngẩng đầu lên, tựa như dâng bảo vật mà mở bàn tay ra, bên trong đều là một đống cờ vây trắng đen dính đầy bùn đất, mắt hắn sáng rực, nói: "Ngươi xem ta tìm được cái gì này? Là quân cờ đấy, không biết là ai ném ở chỗ này, nhặt lên còn có thể dùng được!"
Biểu tình Sở Hình nhất thời cứng đờ, y nhớ lại lần đó, bệ hạ đang ngồi chơi cờ ở chỗ này, còn y thì thô bạo hất bàn cờ của hắn... Quân cờ văng tung tóe xuống mặt đất...
Sở Hình nắm lấy tay Tạ Hà, phát hiện bên trong móng tay đẹp đẽ đều là bùn đất, ngón tay bị mài tới ra máu, lập tức liền đau lòng, nói: "Bệ hạ ngồi đi, để thần tìm cho người."
Tạ Hà lắc đầu một cái: "Hay là để ta tìm với ngươi đi, hai người tìm sẽ nhanh hơn một chút."
Sở Hình rất muốn nói không cần, để thần sai người chuẩn bị một bộ cờ khác cho người có được không, nhưng lại nghĩ tới bệ hạ nhất định sẽ lo lắng, cho nên chỉ có thể nhịn đau lòng mà hối hận khuyên can: "Bệ hạ ngồi xổm lâu như vậy nhất định sẽ bị choáng đầu mất. Nếu không thì người nghỉ ngơi một lát đi, sau đó lại đi tìm tiếp có được không?"
Tạ Hà suy nghĩ một chút, lúc này mới gật đầu, hắn đứng lên, quả nhiên liền choáng váng một trận, thiếu chút nữa còn ngã chổng vó xuống đất, Sở Hình vội vã đỡ lấy hắn, y cúi đầu nhìn chăm chú vành tai của Tạ Hà, rất muốn hôn xuống, nhưng y nhịn được, cung kính đem Tạ Hà dìu sang một bên, sau đó cặm cụi tìm quân cờ trên mặt đất.
Đây là lỗi của y, dĩ nhiên là để y tự tìm lấy.
Sở Hình tìm nhanh hơn Tạ Hà rất nhiều, rất nhanh liền tìm được một phần lớn, không quá bao lâu Tạ Hà cũng nhập cuộc, hai người tất bật một ngày tới tối khuya, mới tìm hết được quân cờ. Tạ Hà rất cao hứng, tựa như đang ôm bảo bối vậy, hắn cũng không dám mang về, mà là đào một cái hố ở phía sau lưng hòn non bộ rồi chôn vào, dương dương tự đắc nói với Sở Hình: "Lần này sẽ không bị người khác phát hiện nữa."
Sở Hình nhắm mắt lại, cuống họng y cứng ngắc, miễn cưỡng phát ra âm thanh: "Vâng."
Sở Hình đem Tạ Hà về phòng ngủ, sau đó mới không ngừng nghỉ đi tìm một bàn cờ, y cũng không dám tìm loại quá tốt, hao hết khí lực mới miễn cưỡng tìm được một bàn cờ cũ nát ở chỗ cung thị từ.
Ngày hôm sau, Sở Hình tỉnh dậy từ rất sớm để đi tìm Tạ Hà, lại phát hiện Tạ Hà đã rời giường đi ra ngoài.
Y dừng lại một chút, hướng tới ngự hoa viên, quả nhiên liền tìm được Tạ Hà ở phía sau hòn non bộ, Tạ Hà đã đào quân cờ lên, trên đất vẽ một bàn cờ, tự mình đánh với mình đến say xưa.
Sở Hình không dám tới quấy nhiễu hắn, chỉ đứng ở bên cạnh nhìn, nhưng đợi một canh giờ lại phát hiện Tạ Hà vẫn chưa đánh xong, lo lắng tới gần, thấp giọng nói: "Bệ hạ, thần có mang đồ ăn tới cho người, trước ăn một chút gì đó đã."
Tạ Hà ngẩng đầu lên nhìn y, trong mắt lộ ra thần sắc nghi hoặc, nói: "Ngươi là ai? Tại sao lại gọi ta là bệ hạ?"
Biểu tình Sở Hình cứng ngắc! Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao lại không nhận ra y? Còn chưa đợi y hỏi ra nghi vấn, Tạ Hà đã mất hứng, đem y đẩy ra, nói: "Ngươi tránh ra một chút, ngươi chắn hắn rồi."
Lúc này Sở Hình mới phát hiện mình đang đứng ở đối diện bàn cờ, thế nhưng nơi này trừ bọn họ ra làm gì còn ai nữa? Sở Hình chỉ cảm thấy da đầu tê rần, trong lòng lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía Tạ Hà tràn đầy thống khổ không thể kìm nén được, bệ hạ của y...
Tạ Hà lẩm bẩm một câu, lại bắt đầu cúi xuống đánh cờ.
Lần này Sở Hình không dám quấy rầy nữa, đợi rất lâu, cuối cùng mới nhìn thấy Tạ Hà đứng lên. Thế nhưng Tạ Hà tựa như không nhìn thấy y, xoay người rời đi, y vội vàng chạy theo bắt lấy tay Tạ Hà, hỏi: "Bệ hạ, người muốn đi đâu?"
Tạ Hà bị Sở Hình kéo lại, nghi ngờ hỏi: "Ngươi thật kỳ quái, sao cứ luôn mồm gọi ta là bệ hạ vậy? Đã vậy còn quản ta đi nơi nào nữa chứ?"
Sở Hình cảm thấy âm thanh của mình có chút cứng ngắc, y miễn cưỡng nở nụ cười, "Nếu thần không gọi người là bệ hạ, thì phải nên xưng hô với người như thế nào? Người là ai?"
Tạ Hà nghiêng cổ suy nghĩ một chút, thoải mái nở nụ cười, "Ngươi gọi ta là Tiểu Bạch là được, Tiểu Chiêu luôn gọi ta như vậy đó."
"Tiểu Chiêu?" Sở Hình lại hỏi, "Hắn là ai?"
"Tiểu Chiêu chính là Tiểu Chiêu a, người vừa nãy mới chơi cờ với ta chính là hắn đó." Tạ Hà cười hì hì, "Chúng ta là bạn tốt ~"
Trong mắt Sở Hình lộ ra thần sắc khiếp sợ, vừa nãy... Nơi đó rõ ràng chỉ có mỗi mình Tạ Hà.
Tạ Hà chợt tới gần, ghé tới lỗ tai của y thần bí nói: "Đúng rồi, sao ngươi có thể nhìn thấy được ta vậy? Ngươi chính là người đầu tiên ngoài Tiểu Chiêu ra nhìn thấy ta được đó, hắn là bằng hữu duy nhất của ta, hắn cũng nói ta là bằng hữu duy nhất của hắn, chỉ cần ở với ta, hắn sẽ rất vui vẻ, hắn thích ta nhất!"
Trong lòng Sở Hình ẩn ẩn có một suy đoán, thế nhưng y không dám tin được.
"Lúc Tiểu Chiêu ở một mình, thích nhất là chơi cờ với ta, ta cũng thích hắn nhất, cho nên ta vĩnh viễn cũng sẽ bên cạnh hắn." Ánh mắt Tạ Hà lộ rõ nụ cười rất ôn nhu, nụ cười kia còn mang theo một chút quỷ dị, "Chúng ta vẫn luôn ở cạnh nhau, xưa nay chưa từng tách ra."
Sở Hình nhìn nụ cười trên mặt của Tạ Hà, cuối cùng cũng hiểu bản thân mình tàn nhẫn đến mức độ nào...
Nhớ tới hành vi ngày hôm đó của mình, chỉ hận không thể trở về quá khứ gϊếŧ chết bản thân mình. Ở trong mắt y, đó có lẽ chỉ là một bộ cờ không quan trọng, thế nhưng trong mắt của bệ hạ, đó là thứ duy nhất mà hắn có thể ủy thác, là thứ an ủi duy nhất cho những thống khổ của hắn.
Đó là người bạn duy nhất của bệ hạ.
Bệ hạ ở trong thâm cung lãnh khốc vô tình, thứ duy nhất có thể nắm giữ được, sẽ không vứt bỏ hắn, chính là người bạn luôn sống trong lòng hắn.
Mà bản thân y lại còn vô tình đánh nát những thứ này.
Sao y có thể làm ra chuyện như vậy chứ?
【 đinh, mục tiêu Sở Hình độ hảo cảm +2, trước mắt độ hảo cảm là 94】
Sở Hình che đậy thần sắc bi ai trong mắt, y nhìn Tạ Hà, dùng thanh âm khàn khàn nói: "Thần biết rồi, sẽ không ai đem hai người tách ra."
Tạ Hà kinh hỉ nhìn y, "Có thật không?"
Sở Hình dùng sức gật đầu: "Thật, người ở bên cạnh hắn nhiều hơn, hắn nhất định sẽ càng vui vẻ hơn."
Tạ Hà lộ ra nụ cười thật lớn: "Ngươi nói có lý!"
Sở Hình cảm thấy viền mắt mình bắt đầu nóng lên, y dừng lại một chút, nhớ tới đồ ăn mà mình mang tới đã bị nguội, vì vậy dẫn Tạ Hà về phòng, dặn dò hạ nhân chuẩn bị phần cơm nước khác, nếu hiện tại bệ hạ đã cho mình là một người khác, hẳn là sẽ không còn mâu thuẫn gì khi ăn cơm nữa.
Quả nhiên lần này Tạ Hà không còn lộ ra thần sắc sợ hãi đối với mỹ thực nữa, mà là biểu hiện cực kì vui vẻ, "Oa, ngươi thật sự là người tốt! Nhiều đồ ăn ngon như vậy, hồi giờ ta đều chưa được ăn qua đâu đó!"
Sở Hình miễn cưỡng gỡ bỏ khóe miệng, nói: "Vậy trước kia người ăn cái gì?"
Tạ Hà nhăn mày suy nghĩ một chút, nói: "Trước đây Tiểu Chiêu ăn cái gì, ta liền ăn cái đó, hắn đem đồ ăn của hắn chia cho ta."
Sở Hình gật đầu một cái nói: "Nếu hiện tại người có thể ăn ngon như thế, thì cứ ăn đi đừng khách khí, lát nữa có thể mang một phần khác về cho hắn."
"Qúa tốt rồi! Ta còn có thể mang đi sao?" Hai mắt Tạ Hà sáng lên lấp lánh, "Tiểu Chiêu nhất định sẽ rất vui, hì hì, hắn còn lâu mới được ăn mấy thứ tốt như thế này!"
Sở Hình nghiêng đầu sang chỗ khác: "Người muốn mang bao nhiêu cũng có thể."
Tạ Hà ăn rất vui vẻ, mãi tới tận khi bản thân ăn đến no nê, nằm ở trên ghế sờ sờ cái bụng, thì Sở Hình mới đưa cho hắn một phần cơm, Tạ Hà mang theo phần cơm đi ra ngoài, kết quả còn chưa đi được vài bước đã xoay đầu lại, tội nghiệp nói: "Ta nhớ không ra chỗ của mình."
Trong mắt Sở Hình ẩn ẩn đau khổ, một người được tưởng tượng ra, không có nơi trở về cũng là chuyện rất bình thường, y ôn nhu nói: "Vậy cứ ở chỗ này đi, chờ người nhớ ra được thì hẵng trở về."
Tạ Hà không tự nhiên cười cười: "Vậy không phải rất phiền ngươi sao?"
Sở Hình nói: "Không phiền, là vinh hạnh của thần."
Tạ Hà liền oanh oanh liệt liệt nằm ở trên giường, quả nhiên ăn no ngủ cũng thật ngon, ngày hôm sau tỉnh dậy tinh thần liền sảng khoái.
【 Tạ Hà: càng ngày tướng quân càng biết săn sóc, trẫm cảm thấy rất vui mừng. 】
【444: đó là do ngài dạy hay. . . . . . 】
【 Tạ Hà: tĩnh dưỡng cũng đủ rồi, đã tới lúc phải sinh hoạt tính phúc rồi. Mỉm cười ~ ing】
【444: (⊙o⊙) em cảm thấy y sẽ không chạm vào ngài nữa đâu. . . . . . 】
【 Tạ Hà: hiện tại xem trẫm hành động đây : )】
Tạ Hà xuống giường bắt đầu cởϊ qυầи áo...
444 liền vội vàng che mắt, đm đm đm, kí chủ đại đại đang làm cái gì vậy?! Σ( ° △°|||)︴
Tạ Hà cười ha ha, đây chính là kinh hỉ mà hắn đặc biệt tặng cho Sở Hình đấy.
Cảnh Chiêu vì chịu đủ ức hiếp nên muốn chạy trốn khỏi thống khổ, vì thế liền phân liệt ra một nhân cách nam sủng thấp hèn nhất, là một nam sủng trời sinh, đương nhiên phải bị nam nhân hưởng dụng rồi, chỉ biết hưởng thụ khoái hoạt, cho nên sẽ không còn cảm thấy đau khổ nữa, hơn nữa vô luận là sỉ nhục bản thân như thế nào cũng cảm thấy đây là chuyện rất đỗi bình thường, bởi vì hắn vốn không hề có tôn nghiêm.
Hoàn toàn hợp lô – gích!
Tối hôm qua Sở Hình vẫn luôn ở bên cạnh nhìn Tạ Hà ngủ rồi mới rời đi, sáng nay lại sợ Tạ Hà đói bụng, liền vội vàng chạy tới, kết quả vừa vào cửa, đã nhìn thấy Tạ Hà xícɦ ɭõa đứng ở trong phòng, nhìn thấy y tới, khóe miệng còn câu lên, chân thành hướng tới chỗ y đi tới.
Cả người Sở Hình đều cứng lại rồi, phút chốc cũng không biết phải phản ứng như thế nào! Tầm mắt của y không tự chủ được mà rơi trên thân thể hoàn mỹ kia, biết rõ hành động như vậy là cực kì bất kính, lại không có cách nào dời tầm mắt đi.
Y là yêu người này như vậy... Khát vọng người này...
Mãi tới tận khi Tạ Hà đi tới trước mặt y, ở trước mặt y quỳ xuống, mặt mày cong lên, nốt ruồi lệ chí cũng dịu dàng lay động theo, dùng âm thanh kính cẩn mềm mại nói: "Chủ nhân, người trở về rồi."
Trong giây lát này, Sở Hình chỉ cảm thấy máu trong người mình đều lạnh đi.
Hai mắt Sở Hình đỏ chót đến gần như nhỏ ra cả máu.
Y không nói hai lời đã vọt tới mặt đất cầm quần áo trùm lên người Tạ Hà lại, đôi tay luôn luôn trầm ổn cũng đều run rẩy lên, trong giọng nói đều là thống khổ đến cực điểm, "Bệ hạ..."
Tạ Hà bất an giật mình, khiếp đảm nhìn y một cái, thật cẩn thận nói: "Chủ nhân, ngài làm sao vậy?"
Sở Hình gắt gao cắn chặt răng, cơ bắp cả người đều căng chặt.
Tạ Hà thấy thế trong mắt đều lộ ra thần sắc sợ hãi, thanh âm phát run, "Chủ nhân, sao ngài không nói lời nào hết, là nô làm sai ở đâu sao?"
Sở Hình nhắm mắt lại, từ kẽ răng phát ra một tiếng, "Ngươi, trước, mặc quần áo vào đã..."
Ai ngờ những lời này lại khiến Tạ Hà thêm sợ hãi, hốc mắt Tạ Hà đỏ lên, lã chã chực khóc, "Chủ nhân ngài không cần nô sao... Ngài muốn đem nô cho người khác sao..."
"Không, phải." Sở Hình gằn từng chữ từng chữ nói.
Tạ Hà vẫn sợ hãi như cũ, bởi vì giãy dụa nên quần áo trên người cũng trượt xuống, lộ ra bả vai trắng nõn, tóc đen buông xuống, điềm đạm đáng yêu, "Vậy tại sao ngài lại muốn nô mặc quần áo, chẳng phải sẽ khiến lúc ngài sử dụng càng thêm phiền toái sao, nô không thể mặc quần áo được..."
Tay Sở Hình gắt gao nắm chặt, y nói: "Ta không ngại phiền, ngươi cứ mặc vào đi."
Tạ Hà bỗng nhiên ôm chặt lấy chân của Sở Hình, nước mắt lập tức chảy xuống, khóc đến cực kì thê lương, "Chủ nhân đừng bỏ nô, xin ngài đừng vứt bỏ nô... Không thể mặc, không thể mặc, mặc sẽ trở nên vô dụng... Vô dụng thì không bằng chết đi..."
Sở Hình nhìn đáy mắt tuyệt vọng đến tột cùng của Tạ Hà, không dám ép hắn nữa, y cắn răng nói: "Vậy ngươi, đứng lên trước đi đã..."
Hình như Tạ Hà vẫn còn đang do dự...
Thanh âm Sở Hình đột nhiên nghiêm khắc hơn, "Ta bảo ngươi đứng lên!"
Tạ Hà bị dọa run một cái, lúc này mới bò dậy khỏi mặt đất, run bần bật nhìn Sở Hình.
Sở Hình siết chặt nắm tay đang run rẩy của mình, dùng hết toàn lực mới có thể áp chế được đau đớn không có biểu lộ ra, y cảm thấy máu cả người đều nguội lạnh, nhưng vị trí ở trái tim lại cực kì bỏng rát, thời khắc này như đang dày vò y.
Mỗi khi y cho rẳng bản thân đã hận mình đủ rồi, thì hiện thực tàn khốc lại khiến y nhận ra, y còn có thể hận mình thêm chút nữa, hận đến mức không thể gϊếŧ chết bản thân... Là y tàn nhẫn đem bệ hạ bức thành cái dạng này!
Y chỉ nghĩ đây là mất trí nhớ thôi... Nhưng không phải, là y đem bệ hạ bức đến điên rồi.
Bệ hạ chịu đựng mười năm đen tối kia, rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được y tra tấn...
Có phải làm thế nào đi chăng nữa cũng không thể tránh khỏi được cơn ác mộng kia hay không, cho nên dứt khoát tỉnh lại, không muốn tiếp tục kiên trì nữa?
Thế giới này, có phải đã không còn chuyện để bệ hạ lưu luyến nữa rồi có đúng không...
Nếu có thể khiến bệ hạ hồi phục lại bình thường, nếu có thể cứu vãn được sai lầm của chính y, cho dù có gϊếŧ y thì sao chứ... Là y có lỗi với bệ hạ, căn bản là chết không hết tội!
Sở Hình xoay người ra khỏi cửa, bóng dáng cao lớn cuối cùng cũng không thể thừa nhận đau đớn nữa mà suy sụp.
Một hồi sau, Sở Hình lại trở về, y không cho bất cứ tên nào tiến vào, mà là tự mình đem đồ ăn tiến vào phòng, tuy rằng chỉ là vài món ăn, nhưng được ở chỗ rất tinh xảo.
Tạ Hà vốn còn đang một mặt thê lương, nhìn thấy Sở Hình trở về lập tức lộ ra nụ cười lấy lòng như con chó con, "Chủ nhân..."
Sở Hình hơi siết nắm đấm, nói với Tạ Hà, "Lại đây ăn cơm."
Tạ Hà không có đi qua ngay, thấp giọng nói: "Nô không thể dùng cơm chung với chủ nhân được..."
Hầu kết Sở Hình lên xuống một cái, phảng phất như nuốt xuống một bụm máu, y kiềm hãm chua xót ở đáy mắt, dùng ngữ khí ra lệnh nói: "Ta nói ngươi tới ăn, nếu không liền đem ngươi cho người khác."
Những lời này hình như là nhược điểm của Tạ Hà, hắn vừa nghe xong liền lộ ra biểu tình sợ hãi, ngoan ngoãn đi qua ngồi.
Sở Hình đem đồ ăn gắp vào chén của hắn, "Ăn."
Tạ Hà cúi đầu ăn, nhưng biểu hiện lại rất câu nệ, đũa của hắn từ đầu tới cuối đều không hề rời khỏi chén cơm của chính mình, Sở Hình cho hắn ăn cái gì hắn sẽ ăn cái đó, không cho hắn cũng liền không dám ăn. Sở Hình rất nhanh ý thức được điểm này, vì thế y luôn gắp đồ ăn cho Tạ Hà, mãi cho đến khi nhìn thấy hắn có vẻ đã ăn no mới bỏ qua, y sợ nếu cứ gắp tiếp nữa, Tạ Hà thà rằng no chết cũng sẽ tiếp tục ăn.
Sở Hình thật sự không có cách nào đối mặt với Tạ Hà, mặt không cảm xúc dọn cơm rồi rời đi.
Thẳng cho đến giờ cơm trưa, Sở Hình mới phát hiện Tạ Hà vẫn duy trì bộ dáng xícɦ ɭõa ôm đầu gối ngồi dựa vào tường, mới đầu hắn còn đang khép hờ đôi mắt, nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu lại, nhìn thấy Sở Hình lại lộ ra nụ cười ôn nhu, ánh mắt chờ mong, dùng giọng nói hơi khàn khàn đầy mê người mà gọi một tiếng, "Chủ nhân..."
Sở Hình nắm chặt tay, tự nói bản thân phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh! Y yên lặng đi qua, nói: "Lại đây ăn cơm."
Bởi vì Tạ Hà ngồi trên mặt đất khá lâu, đột nhiên đứng lên liền khiến hai cẳng chân đều mềm nhũn, trực tiếp hướng về phía mặt đất ngã xuống, Sở Hình vẫn luôn theo dõi hắn, vừa vặn duỗi tay ra ôm lấy eo của hắn, lòng bàn tay chạm đến da thịt trơn mượt của Tạ Hà, phảng phất như có một cỗ nhiệt lưu nóng bỏng truyền từ lòng bàn tay chạy thẳng đến trái tim, toàn thân Sở Hình cứng đờ, đem Tạ Hà dìu xuống ghế, vội vàng buông lỏng tay ra.
Sở Hình bắt đầu gắp đồ ăn cho Tạ Hà, Tạ Hà vẫn an tĩnh ăn như sáng nay.
Lúc Sở Hình lần nữa rời đi, rốt cuộc nhịn không được mà nói, "Ngươi đem quần áo mặc vào, đi ra ngoài dạo một chút, ta sẽ không vứt bỏ ngươi."
Tạ Hà chớp mắt, con ngươi đen láy tội nghiệp bối rối nhìn y, tựa như yêu cầu này hoàn toàn vượt quá phạm vi lý giải của hắn, đem nhân sinh của hắn đều đảo lộn.
Ánh mắt Sở Hình lộ ra một tia suy sụp.
【444:Kí chủ đại đại! Em đã nói y sẽ không chạm vào ngài mà ~】hì hì hì hì cảm thấy bản thân thật ghê gớm, hình như chỉ số thông minh đột nhiên tăng vọt lên thì phải!
【Tạ Hà : bảo bối, mới nửa ngày mà em gấp gáp cái gì? 】
【444:(⊙v⊙) hở?】
【Tạ Hà: tính phúc đương nhiên là phải có, y sẽ thay đổi chủ ý thôi : ) 】
.................................
Lúc tối Sở Hình tới lại phát hiện Tạ Hà vẫn giống như buổi sáng, ngồi ở chỗ kia một chút cũng không nhúc nhích! Hoặc là nói, hắn đang cho rằng bản thân hiện tại là một món đồ, một gia cụ không hơn, không có suy nghĩ của bản thân, chỉ ở trong phòng đợi chủ nhân về.
Trái tim Sở Hình phảng phất như bị chọc cho vỡ nát, y sâu sắc nhìn chăm chú bệ hạ của y... Có phải ở bên trong ác mộng đó, chỉ có như vậy thì mới có thể cảm thấy không còn thống khổ nữa?
Chỉ là nhìn thấy ngươi như vậy, ta lại rất thống khổ.
Sở Hình trực tiếp đi qua, đem Tạ Hà ôm lên ghế, chậm rãi nói: "Ăn cơm đi."
Tạ Hà yên lặng ăn, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn y một cái, thật cẩn thận nói: "Kỳ thật chủ nhân không cần phải như vậy, ngài cứ để nô dưới sàn nhà, nô sẽ tự ăn."
Sở Hình dùng sức siết chặt đôi đũa trong tay đến ngón tay cũng trắng bệch, "Ta muốn như vậy."
Tạ Hà liền không nói nữa.
Sau khi ăn xong Sở Hình lại đem Tạ Hà lên giường, kéo chăn qua đắp cho hắn, "Đừng ngồi xổm trên mặt đất, sẽ cảm lạnh, có biết không?"
Tạ Hà nắm lấy tay của Sở Hình, trong mắt lộ ra thần sắc cảm động, "Chủ nhân..."
"Nghỉ ngơi cho tốt." Sở Hình trầm giọng nói, sau đó kiên định rút tay mình ra, xoay người rời đi.
Còn chưa đi đến cửa, liền nghe thấy Tạ Hà gọi y một tiếng, Sở Hình quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Hà dùng ánh mắt bi thương đối diện với mình, trong cặp mắt kia như chất chứa vô vàn thống khổ và khổ sở: "Chủ nhân, ngài không ở lại sao..."
Sở Hình khẽ cắn môi, xoay người rời đi
Sở Hình chân trước vừa rời đi, chân sau Tạ Hà liền bò xuống giường, ngay cả chăn cũng không đắp, trực tiếp nằm xuống sàn nhà, bày ra một tư thế ngủ rất đáng thương lại mê người, bất quá cũng may hắn là một diễn viên lão luyện có thể bất chấp hết tất cả, điểm này cũng không phải nói chơi.
【444: ký chủ đại đại, ngài làm vậy không thấy lạnh hay sao a...】
【Tạ Hà : Chính là muốn hiệu quả như vậy. Mỉm cười ~ ing.】
【444: .........】
【Tạ Hà: không cho y nếm thử đau lòng thì y làm sao biết nghe lời? Tôi rõ ràng mời chào rõ ràng đến như vậy, thật là chẳng hiểu phong tình gì hết sất: )】
Sở Hình vừa rời khỏi nửa canh giờ, lại không yên tâm để Tạ Hà lại một mình, đem cửa sổ mở ra một khe nhỏ nhìn vào bên trong. Kết quả vừa nhìn vào liền thấy Tạ Hà cuộn tròn trên mặt đất, tức khắc đau lòng, không phải nói hắn lên giường ngủ sao?! Tại sao lại muốn xuống!
Y thật sự không đành lòng để Tạ Hà ngủ trên mặt đất lạnh băng, đi vào, một lần nữa đem hắn ôm lên giường, bởi vì động tác này, Tạ Hà chậm rãi mở to mắt, sợ hãi nhìn y.
Sở Hình rất tức giận: "Tại sao lại xuống dưới?"
Tạ Hà run lên, "Chủ nhân không có ở đây, nô không thể lên giường..."
Sở Hình nói: "Đây là mệnh lệnh."
Y lần thứ hai đem chăn đắp lại cho Tạ Hà, bọc thành một viên cầu, lại cảnh cáo hắn lần nữa mới rời đi.
Lúc này y cũng không có rời đi thật sự, mà là nhảy lên nóc nhà, lấy ra một mái ngói mà nhìn trộm Tạ Hà.
Quả nhiên không quá vài phút, Tạ Hà liền xốc chăn lên, lần nữa nằm lại trên mặt đất.
Sở Hình đau lòng đến nhịn không được! Lại đem Tạ Hà bế lên giường, uy hiếp một trận rồi mới rời đi... Nhưng không biết vì sao, Tạ Hà lại cực kì chấp nhận chuyện chủ nhân không có ở đây thì không thể lên giường, cho dù là Sở Hình có nói như thế nào đi nữa, chỉ cần y vừa đi hắn sẽ bò xuống! Sở Hình lại không đành lòng thô bạo, bị hắn lăn qua lăn lại đến thập phần bất đắc dĩ.
Cứ lặp lại bốn, năm lần như thế, rốt cuộc Sở Hình cũng không còn cách nào nữa, bế Tạ Hà lên ôm vào lòng, nằm lên giường, hung tợn nói: "Ngủ!"
Quả nhiên lần này Tạ Hà không phảng kháng cũng không giãy dụa nữa, còn chui vào trong lòng của Sở Hình, mang theo ý cười điềm nhiên mà say giấc.
Tạ Hà ngủ rất ngon, nhưng Sở Hình lại không có cách nào đi vào giấc ngủ được.
Y đang ôm người mình yêu nhất ở trong lòng... Bệ hạ không một chút phòng bị nằm trong lòng y, vẻ mặt còn tỏ ra hạnh phúc cùng ỷ lại, gắt gao ôm chặt y, chuyện này quả thật có nằm mơ cũng không thể mơ thấy... Hiện giờ lại trở thành sự thật, Sở Hình không thể khống chế mà sinh ra ý nghĩ kia. Điều này khiến y cực kì căm phẫn chính bản thân mình, rõ ràng đã đem bệ hạ bức đến ra nông nỗi này, rõ ràng đau đớn như thế... Lại không có cách nào khống chế bản năng của chính mình, nhịn không được mà muốn khinh nhờn bệ hạ.
Nhưng y không thể làm như vậy, y không thể tiếp tục thương tổn người này được.
Y tình nguyện bị bệ hạ dùng ánh mắt chán ghét oán hận nhìn y, cũng không muốn nhìn bệ hạ dùng ánh mắt ôn nhu nhìn mình, gọi y là chủ nhân...
Y không muốn.
Sở Hình một đêm cũng không ngủ.
.............................................
Bởi vì Tạ Hà ngủ sớm, cho nên tỉnh lại cũng rất sớm, hắn hơi giật giật thân mình một chút, ngón tay chui vào quần áo của Sở Hình, vuốt ve lồng ngực rắn chắc của y, chậc chậc... Xúc cảm không tồi, ân, phía dưới còn là bụng tám múi, dáng người kiện mỹ, a, còn có chút sẹo... Qủa nhiên là người mang binh đi đánh giặc.
Dáng người này so với hắn trước kia còn đã hơn, trong lòng Tạ Hà cảm thán, từ sau khi xuyên việt, hắn cũng không còn dáng người cường công nữa, vẫn là có một chút tiếc nuối.
Sở Hình vốn ngủ không sâu, bị bàn tay mềm mại mát rượi sờ soạng ở trên người, lập tức liền tỉnh dậy, bắt lấy bàn tay không thành thật kia của Tạ Hà.
Tay Tạ Hà bị cầm, ngửa đầu nhìn Sở Hình cười, mặt mày cong cong tràn ngập quyến rũ, hắn hơi mở miệng, phát ra âm thanh dễ nghe, "Chủ nhân, nô tới hầu hạ ngài có được không..." Hắn cúi đầu, sợi tóc rũ xuống, tôn lên gương mặt trắng như ngọc của mình, trắng đen rõ ràng.
Lông mi Tạ Hà run lên, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn xuống.
Nụ hôn một đường rơi xuống...
Cả người Sở Hình cứng ngắc, tựa như không có cách nào có thể nhúc nhích.
Bàn tay của Tạ Hà thật tinh xảo, giống như hơi dùng sức một chút thôi liền vỡ nát, hắn hôn cũng thật mềm nhẹ, tựa như lông chim, cho dù toàn bộ cơ thể đều đè nặng lên người Sở Hình, nhưng đối với Sở Hình cũng chẳng đáng là bao.
Nhưng cố tình một người như vậy... Lại có thể khiến cho người gϊếŧ người không chớp mắt như y, không thể động đậy.
Bởi vì giờ phút này, y đang được bệ hạ hôn...
Hắn ngưỡng cổ lên, cười đến động lòng, bỗng nhiên nhấc chân lên ngồi khóa trên người y, nói: "Chủ nhân... Nô sẽ khiến ngài cao hứng..."
Động tác của Tạ Hà khiến Sở Hình bừng tỉnh! Trong mắt Sở Hình hiện lên thống khổ kịch liệt, trước khi Tạ Hà kịp làm ra cái gì liền đột nhiên dùng sức đem hắn kéo xuống! Trong cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ đầy áp bức: "Không được —"
Tạ Hà lộ ra ánh mắt sợ hãi, "Chủ nhân... Nô, nô không phải cố ý mạo phạm, nô chỉ muốn ngài cao hứng thôi..."
Sở Hình nhắm nghiền mắt lại, một câu cũng không nói liền rời đi, hung hăng đóng sập cửa lại!
Y không thể ở lại, y sợ y không thể khống chế được bản thân.
Y sẽ tổn thương bệ hạ.
..........................
【444: Kí chủ đại đại, y lại đi rồi...】
【Tạ Hà: ha hả.】
Lúc Sở Hình trở về, phát hiện Tạ Hà lại nằm ở trên đất không nhúc nhích, cũng không hướng y cười gọi chủ nhân nữa. Trong lòng y tức khắc sinh ra cảm giác không ổn, vội vàng đi tới nâng Tạ Hà lên, liền phát hiện máu tươi trên cổ tay Tạ Hà nhỏ tí tách xuống, lập tức hít sâu một ngụm! Tạ Hà lại tự sát!
Sở Hình run rẩy đem Tạ Hà ôm lên giường, kéo màn lại gọi thái y đến, tuy rằng thái y không nhìn thấy Tạ Hà, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết thương trên cổ tay của Tạ Hà, ánh mắt lộ ra đồng tình, bệ hạ... Lại bị tra tấn đến nỗi muốn tự sát...
Thái y xử lý miệng vết thương cho Tạ Hà xong, chần chừ một hồi, mới lấy hết can đảm ra nói: "Tướng quân... Bệ hạ vất vả lắm mới tỉnh lại, nếu muốn bệ hạ tiếp tục sống... Tốt nhất là chiều theo ý bệ hạ một chút, đừng... Kích động bệ hạ nữa..."
"Nếu bệ hạ thật lòng muốn chết, có thể cứu lần này, nhưng lần sau..." Thái y nói rất uyển chuyển, mắt thấy sắc mặt Sở Hình càng ngày càng kém, không dám nhiều lời, vội vàng lui ra.
Lời thái y nói khiến thống khổ trong mắt của Sở Hình càng nồng đậm hơn, bệ hạ biến thành cái dạng này, đều là bởi vì y... Bởi vì y.
Y nhẹ nhàng hôn lên trán Tạ Hà một cái, bệ hạ... Chỉ là thần không muốn tổn thương ngài mà thôi...
Lúc Tạ Hà tỉnh lại phát hiện Sở Hình vẫn chưa có đi, mà là đem hắn ôm vào lòng thật cẩn thận, tựa như đang ôm một món trân bảo dễ vỡ.
Hắn liền giật mình, thấy Sở Hình tỉnh, dùng ánh mắt ngập nước mà nhìn y, trong mắt tựa như có vô vàn bi ai, lại không dám mở miệng, cũng không có gọi chủ nhân.
Sở Hình giật giật môi, nói: "Ngươi tỉnh."
Nước mắt Tạ Hà liền chảy xuống, vẫn như cũ không nói câu nào.
Sở Hình tức khắc cuống lên, "Ngươi làm sao vậy? Khóc cái gì?" Chẳng lẽ y làm sai chỗ nào sao?
Tạ Hà rốt cuộc nghẹn ngào nói: "Chủ nhân không cần nô sao..."
Sở Hình cực kì đau đớn, lại không dám làm Tạ Hà sợ, không chút do dự nói: "Ta không có."
Tạ Hà nói: "Nhưng ngài rõ ràng... Rõ ràng không cần nô nữa... Nô vô dụng, không có tác dụng thì không bằng chết đi..."
Lúc Sở Hình nghe đến câu cuối liền rõ ràng, trong miệng Tạ Hà nói "không cần" là có ý gì. Nhưng y phải nói như thế nào? Y không phải là không muốn (:v), mà là không thể... Y đem ngón tay xuyên vào tóc của Tạ Hà, nhẹ nhàng ấn đầu của Tạ Hà lên ngực mình, trầm giọng nói: "Không phải là ta không cần ngươi, không cho ngươi tổn thương mình nữa."
Tạ Hà dùng ánh mắt khiếp sợ lại kỳ vọng nhìn y, "Thật sao..."
Sở Hình nói: "Thật."
Sở Hình không dám rời khỏi Tạ Hà, vẫn luôn ở bên cạnh hắn, chỉ cần có y ở bên cạnh, Tạ Hà vẫn thật an tĩnh và ngoan ngoãn, nhưng chỉ cần y vừa đi, Tạ Hà liền như rối gỗ mà không hề nhúc nhích. Hơn nữa hắn cũng kiên trì không mặc quần áo, hơi bức ép một chút liền khóc đến tuyệt vọng, Sở Hình không dám ép hắn nữa, cũng chỉ có thể để hắn tùy ý, y sai người làm một cái thảm sưởi thật dày để trong phòng, có như vậy cho dù Tạ Hà không ra khỏi cửa, cũng sẽ không bị đông lạnh.
Cứ như vậy trôi qua mấy ngày, Tạ Hà cũng không có dấu hiệu chuyển biến tốt lên, trong lòng Sở Hình liền nôn nóng không thôi.
Hôm nay y xuất cung có việc, chỉ có thể để Tạ Hà ở lại cung một mình.
Chờ buổi tối y trở về, phát hiện Tạ Hà lại tự sát, lần này thiếu chút nữa là không thể cứu trở về được!
Chỉ mới có mấy ngày, đáy mắt Sở Hình liền tích tụ nồng đầm u ám, y sắp bị ép đến điên rồi. Các thái y dùng hết toàn sức lực mới đem Tạ Hà cứu về được, nhưng sau khi hắn tỉnh lại, lại không có ăn uống, ánh mắt đều tĩnh mịch, Sở Hình khuyên thế nào cũng không được, ngay cả uy hiếp cũng không thể dùng được.
Tạ Hà không động đậy, gương mặt cũng xuống sắc, màu da tái nhợt không có ánh sáng, phảng phất như mất đi sinh khí cuối cùng. Thân thể của hắn vốn không tốt, vất vả lắm mới cứu được, hiện giờ chỉ một lòng muốn chết, cho dù Hoa Đà có tái thế đi chăng nữa cũng không thể ra sức, trừ phi hắn nguyện ý sống tiếp,
Sở Hình nhìn gương mặt của Tạ Hà, thống khổ nhắm mắt lại, rốt cuộc nói: "Ăn chút gì đi, ăn rồi mới có thể tốt lên, thân thể tốt rồi ta mới muốn ngươi."
Trong mắt Tạ Hà hơi giật giật, phát ra âm thanh mỏng manh, "Chủ nhân gạt nô... Nô rõ ràng... Đã vô dụng..."
Trong cổ họng Sở Hình tựa như có một con dao, mỗi câu mỗi chữ đều đau thấu tâm can, nhưng y vẫn cưỡng ép bản thân nói, "Ta không lừa ngươi, chỉ cần ngươi tốt lên, ta liền muốn ngươi."
Tạ Hà ngẩn ngơ nhìn y.
Sở Hình hơi cúi đầu xuống, hôn môi hắn, trong mắt không có nước mắt, lại tựa như đang khóc, y nói: "Ta nói sẽ giữ lời."
Tạ Hà bình tĩnh nhìn y hồi lâu, rốt cuộc cũng chậm rãi gật đầu, Sở Hình vội vàng bưng chén thuốc lên, thật cẩn thận đút cho hắn.
Bởi vì có lời hứa hẹn của Sở Hình, cuối cùng Tạ Hà cũng chịu uống hết thuốc.
Sở Hình một tấc cũng không rời khỏi hắn, mắt thấy hắn dần bình phục lên. Mãi cho đến một ngày, Tạ Hà quỳ bên người y, ngửa đầu nhìn y đầy trông mong, nói: "Chủ nhân, nô đã tốt, có thể hầu hạ ngài." Trong mắt hắn ngoài trừ chờ mong còn có một chút sợ hãi không dễ gì thấy được, tựa như sợ hãi Sở Hình đang lừa hắn.
Sở Hình rũ mắt nhìn hắn, bỗng nhiên bế Tạ Hà lên đặt trên giường.
Tạ Hà kinh hỉ nhìn y, mắt đen sáng rực rỡ, hắn vui vẻ dùng tay ôm choàng lấy cổ của Sở Hình, chủ động ngưỡng mặt lên, "Chủ nhân, nô rất thích ngài..."
"Thật sao..." Sở Hình phát ra một tiếng nỉ non trầm thấp.
Không, ngươi không thích ta, ngươi hận ta...
Ngươi hận ta đến mức muốn gϊếŧ ta.
Nhưng mà ta yêu ngươi, chỉ cần ngươi có thể sống, chuyện gì ta cũng có thể làm.
Cho dù sau này ngươi tỉnh lại, sẽ càng thêm hận ta, ta cũng không hề hối tiếc.
【đinh, mục tiêu Sở Hình độ hảo cảm +2, trước mắt độ hảo cảm là 96.】
Sở Hình cúi đầu xuống ngậm lấy môi của Tạ Hà, mềm mại ngọt ngào như vậy.
Đây là người mà y yêu, y vốn nghĩ cả đời này, chỉ cần có thể ở trong những giấc mơ mà chạm lấy hắn, chiếm hữu hắn... Y cũng đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Nhưng... Giờ khắc này người y yêu lại chủ động ôm y, hôn y, mở rộng bản thân để y tiến vào, dùng ánh mắt khát vọng ái mộ kia nhìn y, khiến hết thảy những mộng tưởng kia, đều ngắn ngủi trở thành hiện thực.
Khoảng khắc này, y bỗng nhiên rất muốn tự lừa mình dối người, gạt mình, bệ hạ của y cũng yêu y, bọn họ là yêu nhau nên mới ở bên cạnh nhau.
Khó trách thế nhân lại luôn thích tự lừa mình dối người đến như vậy, hiện tại y rốt cuộc cũng đã hiểu tại sao rồi.
Bởi vì y cũng đã biến thành một tên đáng thương tự lừa mình dối người đó, mê hoặc trái tim mình, trốn tránh thống khổ vô tận kia,
Sở Hình thật cẩn hôn người dưới thân, chậm rãi tiến vào...
Tạ Hà ưỡn cổ lên, phát ra một tiếng rêи ɾỉ thỏa mãn suиɠ sướиɠ.
Một tiếng này tựa như một tiếng than nhẹ trong nhân tâm, khiến Sở Hình hoàn toàn mất đi lý trí cuối cùng...
...............
Tạ Hà gắt gao ôm lấy cổ của Sở Hình, gương mặt xinh đẹp đều là sắc thái động tình, "Chủ nhân... Nô rất thích ngài... Dùng sức, thêm một chút nữa... A... Chủ nhân thật lợi hại..."
Sở Hình nghe giọng của Tạ Hà, không tự chủ được cúi đầu nhìn hắn, gương mặt xinh đẹp bị tìиɦ ɖu͙ƈ chi phối, trong đôi mắt hắn tràn đầy biểu tình mê mang suиɠ sướиɠ, không có đau đớn, chỉ có suиɠ sướиɠ và hưởng thụ.
Lý trí của Sở Hình, đột nhiên trở lại.
Trong nháy mắt này hiện thực tàn khốc lại lần nữa trở về.
Y bỗng nhiên vươn tay ra che khuất tầm mắt của Tạ Hà, đem hắn lật lại, từ sau lưng ôm lấy hắn.
Không phải... Không phải như vậy, bệ hạ của y sẽ không thích bị y xâm phạm, sẽ không thích y ôm hắn... Càng sẽ không lộ ra biểu tình như vậy.
Hết thảy những thứ này đều là giả.
Rốt cuộc y cũng không có cách nào tiếp tục tự lừa gạt mình nữa... Rõ ràng hai người còn đang gắn kết không còn khoảng cách, lại phảng phất như xa cách tận chân trời.
Y ôm lấy người ở dưới thân, điều duy nhất có thể làm, chính là không để hắn nhìn thấy mình rơi lệ.
.............................
【444: . . . . . . 】
【 Tạ Hà: bảo bối, buổi sáng tốt lành. 】
【444: . . . . . . 】
【 Tạ Hà: hửm? Em muốn hỏi cái gì? 】
【444 yếu ớt nói: à thì. . . . . . Em muốn hỏi, ngài thật sự muốn sinh hoạt tính phúc như vậy sao? _(:зゝ∠)_】 con người sắt đá như Sở tướng quân còn bị ngược đến tơi bời hoa lá như vậy! Thủ đoạn của kí chủ đại đại mềm dẻo so với cực hình còn ngoan độc hơn nữa a. . . . . .
【 Tạ Hà: nghiêm túc mà nói, hẳn là Sở tướng quân càng muốn hơn cả tôi ấy chứ? Y muốn tôi như vậy, lại cứ nghẹn hoài như thế, tôi sợ y nghẹn đến hỏng luôn là có, sinh hoạt tính phúc cũng là yếu tố quan trọng giúp mối quan hệ đối tác của chúng tôi trở nên hài hòa hơn, người đàn ông biết săn sóc như tôi đây, đương nhiên phải thỏa mãn nhu cầu cơ bản của y rồi. Loại chuyện này có thể khiến cả hai bên đều vui vẻ thì dại gì mà không làm? Mỉm cười ~ ing】
【444: . . . . . . 】 ngượng ngùng, chỉ có ngài đơn phương muốn vui vẻ thôi thì có.
【 Tạ Hà: bảo bối em còn vấn đề gì nữa không? 】
【444: . . . . . . Không còn! 】
Tạ Hà hồi tưởng lại một phen, kỹ thuật của Sở tướng quân quả nhiên không tệ chút nào hết, cũng không hề thô lỗ như trước kia, trình độ lại càng được nâng lên một bậc, hắn thật sự có chút nhớ mãi không quên đó.
Bất quá vì một pháo này mà làm trễ nãi nhiều ngày như vậy, hiện tại đã tới lúc phải thay đổi một nhân cách khác tới vui đùa một chút, thường xuyên bảo trì cảm giác mới mẻ mới có thể hâm nóng tình yêu được, hắn sẽ khiến Sở Hình mãi mãi chìm đắm trong "Kinh hỉ" này.
Tùy cơ thay đổi, không có đứng lại giữa chừng, tuyệt đối là không có vấn đề chút nào hết!
Tạ Hà tiếp tục giả bộ ngủ, Sở Hình tỉnh dậy trước, đem Tạ Hà ôm vào thùng gỗ, Tạ Hà cảm thấy cảm thấy thời gian không sai lắm, liền hừ nhẹ một tiếng mở mắt ra.
Ở bên trong sương mù mịt mờ, đôi mắt của hắn trong suốt, ngây thơ tựa như một hài tử, hắn quay đầu lại nhìn về phía Sở Hình đang ôm hắn, môi đỏ khẽ nhúc nhích: "Thúc thúc ngươi là ai?"
Động tác của Sở Hình ngừng lại, y ước chừng đã đoán ra được tình trạng của Tạ Hà, thường xuyên ảo tưởng mình là một người khác, biến hóa trạng thái có thể là tùy vào thời điểm nào đó, cũng có khi không hề theo một quy luật nào cả, giờ khắc này hiển nhiên đã tiến vào trạng thái của một nhân vật khác.
Y bất động thanh sắc nói, "Ta gọi là Sở Hình, ngươi tên gì?"
Tạ Hà chớp mắt một cái, trên mặt hiện lên vẻ ngây thơ, "Ta gọi là Dương Cảnh, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Cảnh, thúc thúc đang tắm cho ta sao?"
Đôi mắt Sở Hình hơi giật giật, hỏi: "Ngươi mấy tuổi rồi?"
Tạ Hà cười nói, "Năm tuổi rồi!"
Trong mắt Sở Hình lóe lên một tia âm u rồi biến mất, y cố gắng ép bản thân lộ ra biểu tình hòa ái, nói: "Thì ra Tiểu Cảnh đã năm tuổi rồi, thúc thúc đang giúp ngươi tắm rửa, ngoan."
"Dạ." Tạ Hà liền ngoan ngoãn bất động.
Rốt cuộc Sở Hình cũng giúp Tạ Hà tắm rửa xong, sau đó đem hắn ôm ra ngoài, lau khô nước rồi mặc quần áo vào.
Tạ Hà ngồi trên giường đung đưa chân, ngoẹo cổ nhìn y, hỏi: "Thúc thúc, ngươi là bằng hữu của phụ thân ta sao? Nơi đây là đâu? Phụ thân và nương đâu rồi?"
Sở Hình nói: "Phụ thân và nương của ngươi phải đi xa một chuyến, không tiện mang theo ngươi, cho nên ngươi ở chỗ của thúc thúc một thời gian."
Tạ Hà không hề có bất kỳ nghi ngờ gì đối với những lời mà Sở Hình nói, biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn và nghe lời.
Sở Hình suy nghĩ một chút, đứng dậy đi ra ngoài cầm theo một đống mứt đi vào, hài tử nào cũng thích ăn kẹo, quả nhiên Tạ Hà vừa nhìn thấy ánh mắt liền sáng rực lên, cực kì hớn hở, "Tạ ơn thúc thúc!"
Sở Hình gật đầu, nói: "Ngươi còn cần cái gì thì cứ nói với ta, cứ xem nơi này như nhà của mình là được."
Tạ Hà suy nghĩ một hồi, nói: "Không có."
Sở Hình sờ sờ hắn: "Thúc thúc phải ra ngoài một chút, tối nay muốn ăn gì thúc thúc liền mang về cho ngươi."
Tạ Hà do dự một lát, nói: "Ta muốn ăn kẹo hồ lô, có được không?"
Sở Hình cười cười, "Được, còn muốn ăn gì nữa không?"
Tạ Hà lắc đầu, "Không có. Tạ ơn thúc thúc."
Sở Hình lưu luyến nhìn Tạ Hà một hồi, xoay người, trong mắt đều lộ ra thần sắc thống khổ, là y, đem bệ hạ của y bức thành như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.