Công Lược Tra Công Kia

Chương 53:




Đặng Cảnh Văn nắm thật chặt nắm đấm, ánh mắt lạnh tới thấu xương, bất kể là tên nào dám cướp đoạt đứa nhỏ của y, y nhất định sẽ không bỏ qua!
Bất quá chuyện này không cần phải để cho đứa nhỏ biết tới.
Ninh Kỳ cũng không biết hành động của mình trong khoảng thời gian này đều rơi vào trong mắt của Đặng Cảnh Văn, hắn nhận lấy dù từ trong tay đứa nhỏ, trong lòng đều ngọt ngào, hắn có thể cảm nhận được gần đây đứa nhỏ đang mở lòng với hắn hơn, hắn nghĩ rồi, chỉ cần tìm một cơ hội thích hợp, liền mang đứa nhỏ rời khỏi thành phố này, đi tới một nơi mà không ai biết họ cả, bắt đầu sống một cuộc sống mới.
Hắn sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, để cuộc sống của đứa nhỏ không cần phải ưu lo nữa.
Ninh Kỳ mang theo suy nghĩ tốt đẹp này mà tạm biệt đứa nhỏ, cầm dù đi vào trong màn mưa.
Tạ Hà mỉm cười chăm chú dõi theo bóng lưng của hắn, qua một hồi lâu mới trở về cửa tiệm.
【 Tạ Hà: học trưởng thật sự là một người tốt, đáng tiếc lại quá xui xẻo . 】
【444: đó là do ngài hãm hại người ta quá tốt đó (^o^)/~】
【 Tạ Hà: quá khen quá khen. 】
【444: . . . . . . 】 nó không phải là đang nói móc kí chủ đại đại à, chẳng lẽ nó nói uyển chuyển quá nên kí chủ đại đại không có nghe ra sao? Có lẽ là như vậy đi? _(:зゝ∠)_
【 Tạ Hà: vừa rồi tôi đã cài một cái camera vào người Ninh Kỳ , có tin gì thì cứ nói cho tôi, tôi phải về nhà ngủ bù một giấc cái đã : )】
【444: . . . . . . Dạ. 】
..........................
Ninh Kỳ muốn mang Đặng Trác rời đi, cũng không phải là đột nhiên nổi hứng lên, mà là đã trải qua một hồi đắn đo suy nghĩ, tuy rằng Đặng Trác nói Đặng Cảnh Văn không có hứng thú gì với nó, nhưng trong lòng Ninh Kỳ vẫn luôn có một chút bất an, sống ở dưới mí mắt của Đặng Cảnh Văn, chẳng khác nào là một cái mầm hoạ cả... Hơn nữa cha của hắn cũng sẽ không cho phép hắn và Đặng Trác ở bên nhau, nếu muốn đứa nhỏ bình an trải qua một đời, rời khỏi nơi này là lựa chọn dĩ nhiên, hắn nghĩ tốt nhất vẫn là nên xuất ngoại.
Đã có mục tiêu, cho nên trước đó phải chuẩn bị xong hết tất thảy, Ninh Kỳ không cảm xúc mà đem phần lớn tài sản của mình đổi thành tiền mặt và gửi vào ngân hàng bên nước ngoài, đồng thời lén lút giải quyết luôn hộ chiếu của hai người, chỉ chờ cho đứa nhỏ gật đầu liền dẫn nó rời đi.
Trên đường về, hắn liền đi làm những chuyện này, lúc về nhà thì cũng đã muộn lắm rồi.
Tạ Hà trở về phòng ngủ một giấc, chưa gì đã bị 444 đánh thức.
【444: kí chủ đại đại! Đặng Cảnh Văn tới nhà Ninh Kỳ rồi, còn trói hắn lại nữa ! 】
【 Tạ Hà: tốt, tôi liền tới đây. 】
【444: nhưng ngài tính lấy lý do gì tới nhà người ta chớ? +_+】
【 Tạ Hà: bảo bối, sao em lại suy nghĩ tiêu cực như vậy hả? Lý do thì em muốn bao nhiêu mà chẳng có, chờ tôi tới đó, Đặng Cảnh Văn tự nhiên sẽ giúp tôi não bổ ra một cái lý do thôi. Nửa đêm nửa hôm chạy tới nhà trai, ha hả... Hỏi thế gian còn có chuyện gì bi thương và bất đắc dĩ hơn chuyện này, sau đó y sẽ tự tưởng tượng ra một cảnh tượng để ngược mình. 】
【 Tạ Hà: bất kể là nam hay nữ đi nữa, một khi suy nghĩ đã bị tình yêu chi phối, thì rất thích nghĩ miên man lắm nha : )】
【444: . . . . . . 】
Tạ Hà đi tới nhà của Ninh Kỳ trước, ngựa quen đường cũ rất nhanh đã tới nơi, lúc tới trước cửa liền phát hiện tay nắm cửa bị phá hỏng, cửa khép hờ, chỉ cần đẩy nhẹ một cái liền ra.
Cậu vừa mới bước vào, đã bị một người đá một cái vào đầu gối, liền ngã nhào về phía trước! Một cái tay lập tức từ phía sau cậu bưng kín miệng cậu lại!
Tạ Hà bị người ở phía sau khống chế, lại nhìn một người đàn ông mặc đồ đen đang đứng ở trước mặt, không khỏi lộ ra thần sắc kinh hoảng, cậu liếc mắt một cái liền nhận ra ngay, đây chính là vệ sĩ của Đặng Cảnh Văn!
Vệ sĩ của Đặng Cảnh Văn cũng nhận ra Tạ Hà, bị doạ cho một thân đều là mồ hôi lạnh, không ngờ người gã đá lúc nãy lại là Đặng Trác! Đặng tiên sinh mà biết liệu có lấy mạng gã hay không? Gã vội vã muốn buông tay ra, nhưng nhớ tới người đang ở bên trong thư phòng, lại sợ Đặng Trác kêu to, nhất thời tiến cũng không được mà lui cũng không xong!
Hai vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau một cái, một người rất nhanh liền tiến vào thư phòng.
Sau đó Tạ Hà liền thấy Đặng Cảnh Văn từ trong thư phòng của Ninh Kỳ đi ra, cậu tựa như không hiểu tại sao lại gặp được Đặng Cảnh Văn ở đây, nhưng ngay lập tức lại nghĩ tới cái gì đó, toàn thân liền bị doạ cho vã mồ hôi, đáy mắt đều ẩn chứa phẫn nộ.
Hận ý của đứa nhỏ cùng với ánh mắt sợ hãi của đứa nhỏ đan xen vào nhau, tựa như một lưỡi dao sắc bén thẳng tắp cắm vào tim Đặng Cảnh Văn, y nhớ tới lúc nãy tìm được hộ chiếu cùng tiền mặt ở bên trong phòng ngủ của Ninh Kỳ, không nghĩ tới Ninh Kỳ lại muốn mang theo đứa nhỏ trốn ra nước ngoài!
Hơn nữa vì sao đứa nhỏ lại xuất hiện ở đây vào lúc nửa đêm? Nếu hôm nay y không tới, có phải bọn họ đã lén lút rời đi rồi hay không?
Không được... Tuyệt đối không cho phép!
Đặng Cảnh Văn cưỡng ép đố kỵ đang cuồn cuộn ở bên trong lồng ngực, ánh mắt phức tạp nói: "Buông ra." Đây là mệnh lệnh cho vệ sĩ.
Vệ sĩ sớm đã không muốn cầm củ khoai lang bỏng tay này, nhanh chóng lùi về phía sau một bước. Tạ Hà không còn bị khống chế nữa, thiếu chút nữa còn ngã ra sàn nhà, cậu vất vả từ dưới đất bò dậy, thân thể yếu ớt có hơi lảo đảo một chút, cắn răng hỏi, "Ông... Sao ông lại ở đây..."
Đặng Cảnh Văn hít một hơi thật sâu, thanh âm trầm thấp, "Còn cậu, vì sao lại ở đây?"
Tạ Hà không đáp, chỉ là dùng ánh mắt cảnh giác mà nhìn y.
Đặng Cảnh Văn nắm chặt tay lại, âm thanh cực kì ngột ngạt, y nói, "Em tới để tìm Ninh Kỳ."
Câu nói này không phải là nghi vấn, mà là tường thuật lại, trên thực tế cũng chẳng cần y phải hỏi làm gì... Đứa nhỏ xuất hiện ở đây, ngoài trừ tới tìm Ninh Kỳ còn có thể vì cái gì nữa chứ? Không ngờ y lại đi hỏi một câu hỏi thừa thải đến như vậy...
Có lẽ vì tận sâu dưới đáy lòng không muốn thừa nhận đáp án này, cho nên mới ôm một chút hi vọng buồn cười mà xa vời như thế.
Nghe tới tên Ninh Kỳ, trong mắt Tạ Hà lộ ra thần sắc lo lắng, tuy rằng cậu sợ sệt Đặng Cảnh Văn, nhưng vẫn cố gắng tìm lấy dũng khí mà nói: "Học trưởng đâu rồi? Ông đã làm gì anh ấy?!"
Ánh mắt Đặng Cảnh Văn u ám nhìn đứa nhỏ, "Em không nên tới đây."
Không nên phá vỡ hết những thứ này, không nên cố gắng rời đi với tên đàn ông khác, không nên... Mặt Đặng Cảnh Văn căng ra, y gần như là dùng hết khí lực, mới có thể duy trì một chút bình tĩnh còn sót lại ở bên ngoài.
Tạ Hà nhìn biểu tình âm trầm của Đặng Cảnh Văn, bỗng nhiên sinh ra một dự cảm không tốt, cũng mặc kệ hết tất thảy! Cất bước đi về phía thư phòng đằng sau lưng của Đặng Cảnh Văn, không có ai dám ngăn cản cậu, Đặng Cảnh Văn chỉ đứng im ở đó, nhìn đứa nhỏ lướt qua mình... Yên tĩnh tựa như một pho tượng.
Tạ Hà đi vào liền thấy Ninh Kỳ đang nằm trên mặt đất, hai bàn tay bị trói ở phía sau, miệng bị dán chặt lại, quần áo bẩn cực kì, rõ ràng là dấu vết bị đánh đập qua. Viền mắt Tạ Hà nhất thời đỏ lên, run rẩy đem băng dính ngoài miệng Ninh Kỳ gỡ ra, âm thanh nghẹn ngào: "Học trưởng..."
Ninh Kỳ miễn cưỡng nở nụ cười với cậu, "Anh không sao."
Tạ Hà cắn môi, thương tổn nặng như vậy làm sao có thể không sao được chứ... Hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, đốt ngón tay cũng trắng bệch, đột nhiên đứng phắt dậy!
Tạ Hà xoay người lại đi từng bước tới trước mặt Đặng Cảnh Văn, mạnh mẽ ngẩng cao cổ lên, dùng ánh mắt đỏ bừng của mình gắt gao nhìn y, giọng nói đều khàn đặc: "Là bởi vì tôi có đúng không?"
Đặng Cảnh Văn nhìn đứa nhỏ như vậy, cảm thấy đôi mắt đều đau nhói.
Thì ra đứa nhỏ của y... Cũng sẽ có lúc dũng cảm tới như vậy, có can đảm mà chất vấn y như vậy, chỉ tiếc... Lại là vì một tên đàn ông khác. Y muốn mở miệng ra trả lời vấn đề này, lại phát hiện cơ mặt của mình đã cứng nhắc không hề nghe theo sai khiến y, cho nên không có làm ra bất cứ động tác gì.
Y sợ bản thân mình sẽ mất đi khống chế, sẽ đem đứa nhỏ bắt lại, nhốt nó, cho dù nó điên lên, muốn chết đi, cũng không thể để nó thoát khỏi tay mình!
Sau một lát, ánh mắt Đặng Cảnh Văn tĩnh lặng lại, rốt cuộc cũng chậm rãi nói: "Đúng."
Trong mắt Tạ Hà đột nhiên hiện lên thần sắc đau đớn cùng tuyệt vọng, cái gì gọi là thả cậu đi chứ, đều là lừa người! Đều là lừa người! Hàm răng cậu nghiến lấy nhau khanh khách, từng chữ từng chữ nói: "Được, tôi trở lại với ông, ông thả Ninh Kỳ ra."
Không có giãy dụa, không có do dự, giống như chỉ đưa ra một quyết định rất tuỳ tiện, mà không phải là giao nộp bản thân vào tay của kẻ mà mình căm hận nhất.
Nếu cuộc đời cậu không thể thoát khỏi cơn ác mộng tuần hoàn này, thì cần gì phải giãy dụa nữa làm gì, cứ thế mà buông tay, không phải sẽ thoải mái hơn sao?
Đặng Cảnh Văn rốt cuộc cũng nghe được thứ mà mình muốn nghe nhất, thật dễ dàng mà chiếm lại được đứa nhỏ lần nữa, nhưng y nửa điểm cũng không hề vui sướng, mà chỉ càng thêm đau đớn sâu đậm.
Đứa nhỏ của y tình nguyện vì một tên đàn ông khác, mà lần nữa trở về tuyệt cảnh khiến nó gần như trở nên điên cuồng kia.
Nếu y có đủ vĩ đại, lúc này hẳn là nên tác thành cho đứa nhỏ, để nó và Ninh Kỳ cùng nhau rời khỏi nơi này... Y biết đây mới chính là sự lựa chọn đúng nhất, thế nhưng y phát hiện mình không có cách nào để nói câu này ra khỏi miệng cả.
Dù cho có kề dao ngay cổ y đi nữa, cho dù bắt y phải chết ngay lập tức, y cũng không có cách nào làm được điều này.
Đặng Cảnh Văn nhắm mắt lại, đôi môi giật giật, thanh âm tựa như rất bình thản, gần như là không thể nghe ra được ngột ngạt cùng run rẩy ở bên trong, y nói: "Được."
Tạ Hà gật đầy, âm thanh lạnh nhạt: "Cảm ơn ông, tiên sinh."
Cậu xoay người trở về thư phòng một lần nữa, đem Ninh Kỳ dìu dậy, lại không có mở trói cho hắn, cậu dùng bàn tay lau đi vệt máu ở trên trán Ninh Kỳ, liền lộ ra khuôn mặt ôn nhu anh tuấn, cười nói: "Học trưởng, em phải đi rồi."
Ninh Kỳ nhìn cậu, đáy mắt đều là bi thống, hắn nói: "Anh không cần em phải vì anh mà làm như vậy." Anh thà chết, cũng không muốn em rơi vào tay của Đặng Cảnh Văn lần nữa.
Tạ Hà khẽ mỉm cười, cậu nhìn Ninh Kỳ, biểu tình nhu hoà, ánh mắt ngậm lấy ý cười nhàn nhạt, cậu nói: "Học trưởng, từ trước tới giờ đều là anh giúp em, chăm sóc em... Vậy anh có từng nghĩ tới chưa, thật ra em cũng rất muốn vì anh làm một chút chuyện gì đó?"
Ninh Kỳ kinh ngạc mà nhìn cậu.
Tạ Hà cũng không hề né tránh, từ trong tròng mắt đen nhánh kia phản chiếu lại bóng hình của hắn, thanh âm nhẹ nhàng rơi vào đáy lòng hắn, "Để em giúp anh một lần có được không?"
Cậu nói xong, đột nhiên cúi đầu, ở trên môi Ninh Kỳ chạm một cái, rất nhanh liền tách ra.
Ninh Kỳ cảm thấy một thứ mềm nhẹ như lông chim xẹt qua, hắn muốn dùng hết sức lực mà giữ nó lại, thế nhưng không thể giữ lại được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bị gió thổi bay đi, thời khắc này... Hắn cảm thấy nước mắt của chính mình đang chảy xuống: "Tiểu Trác..."
Tại sao lại như vậy?
Hắn rốt cuộc cũng đợi được câu trả lời mà mình hằng mong ước, nhưng cũng là lúc mà hắn triệt để mất đi tất cả.
Rõ ràng chỉ kém một chút nữa thôi... Chỉ kém một chút nữa mà thôi...
【 đinh, Ninh Kỳ độ hảo cảm +4, trước mắt độ hảo cảm là 100】
Đặng Cảnh Văn vẫn đứng ở trước cửa, trơ mắt nhìn đứa nhỏ ôn nhu tạm biệt với tên đàn ông khác, y phải dùng hết sức lực mới khiến bản thân không có đi tới đó... Mãi tới tận khi thấy đứa nhỏ chủ động hôn Ninh Kỳ, đố kị điên cuồng ở trong lòng liền không có cách nào kiềm chế được, một phát liền bắt lấy cánh tay của nó, đem nó kéo lên!
Y hít sâu một hơi, âm thanh nghiêm nghị cùng khắc chế: "Chúng ta nên đi rồi."
Ninh Kỳ dùng ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn Đặng Cảnh Văn, gào lên: "Không! Đừng đi với ông ta!"
Ánh mắt Đặng Cảnh Văn nhìn về phía Ninh Kỳ, ánh mắt đó tựa như là đang nhìn một kẻ chết, y vốn là muốn gϊếŧ chết Ninh Kỳ, nếu như đứa nhỏ của y không có chạy tới đây...
Ngay lúc này, Tạ Hà bỗng nhiên nhúc nhích một cái, cậu nói: "Tiên sinh, nếu ông gϊếŧ anh ấy, tôi sẽ chết chung với anh ấy."
Câu nói này tựa như búa tạ nện lên ngực Đặng Cảnh Văn, khiến y gần như là không thể đứng thẳng được nữa, tựa như huỷ diệt đi cọng cỏ cuối cùng của con lạc đà, biểu tình Đặng Cảnh Văn rốt cuộc cũng không còn duy trì được bình tĩnh, sắc mặt y tái nhợt, hồi lâu, mới cười thảm một tiếng: "Được, tôi không động tới hắn."
Tạ Hà không nói nữa, xoay người muốn đi ra ngoài, cũng không có cần người dẫn đường, chủ động mở cửa xe ra bước lên.
Vệ sĩ bị ném lại ở phía sau nhìn nhau một cái, nếu Đặng tiên đã bảo không động, thì hẳn là không động đi...? Vì thế cũng mặc kệ luôn Ninh Kỳ, cấp tốc chạy theo ở phía sau.
..............................
Tạ Hà lần nữa trở về Đặng trạch, thời gian chỉ mới vỏn vẹn trôi qua mấy tháng, cậu lại trở về nơi này nữa rồi.
Đây đã từng là ngôi nhà mà cậu quyến luyến, không tiếc tất cả muốn lưu lại, hiện tại đã trở thành nắm mồ mà cậu có muốn cũng không tài nào thoát ra được, ăn tươi nuốt sống cậu, khiến cậu nghẹt thở đến không còn chỗ để trốn.
Cậu dùng một loại ánh mắt không cảm xúc mà nhìn Đặng Cảnh Văn: "Tiên sinh, ông hiện tại có cần dùng tôi không? Có cần tắt đèn hay không, hay là che mặt tôi lại?"
Biểu tình Đặng Cảnh Văn thống khổ, y nói: "Tôi không cần em làm những thứ này."
Tạ Hà "A" một tiếng, lạnh lùng nhìn Đặng Cảnh Văn: "Vậy xin hỏi ông cần tôi làm cái gì? Ngoài trừ thân thể này, tôi không nghĩ ra bản thân có chỗ nào giá trị để cho ông cả."
Đặng Cảnh Văn nhìn đứa nhỏ, đứa nhỏ tuyệt vọng, đứa nhỏ sắc bén, mỗi một tia thống khổ của đứa nhỏ, đều như gấp mấy trăm lần mà đánh lên người y. Rõ ràng là đau tới không muốn sống, lại như cũ không có cách nào buông tay được... Chỉ cần có thể lần nữa đem đứa nhỏ để dưới cánh chim của mình, có thể lần nữa chiếm giữ được đứa nhỏ này, dùng thân phận gì... Hay cách gì đi nữa, cũng không còn quan trọng.
Y nguyện ý cho đứa nhỏ này, tất cả những gì mà nó muốn.
Đặng Cảnh Văn không nhịn được lộ ra thần sắc đau xót dưới đáy mắt, bên trong đôi mắt kia, ẩn chứa không biết bao nhiêu là yêu thương, nồng đậm yêu thương cùng đau khổ hoà quyện lại vào với nhau.
Người tôi yêu nhất là em... Từ nay về sau, tôi sẽ dùng một cách khác để yêu em, có được không?
Y chậm rãi, gỡ bỏ khoé miệng xuống, phát ra âm thanh khàn khàn, "Ta muốn xin lỗi con, ba ba không nên đối xử với con như vậy."
Trong mắt Tạ Hà lộ ra thần sắc khiếp sợ, hai từ ba ba kia, phảng phất như xốc lên vết thương tận sâu trong đáy lòng mà cậu không hề muốn bị người khác chạm vào nhất, môi của cậu run rẩy nói, "Ông, ông mới nói cái gì vậy..."
Đặng Cảnh Văn nói ra câu kia, tựa như đang bước một bước đau đớn và khó khăn nhất trong cuộc đời mình... Cũng là lần duy nhất y nhượng bộ. Nhưng y sẽ không hối hận, sẽ không do dự, y tình nguyện ngậm lấy quả đắng do chính mình gieo ra, đi thẳng tới cuối đường.
Y bước tới một bước, cúi đầu nhìn đứa nhỏ, nói: "Phần báo cáo xét nghiệm kia là sai, con là con của ba ba..."
"Sau này ba ba sẽ luôn bảo vệ con, sẽ luôn ở bên con... Cũng sẽ không để con phải nhận bất cứ thương tổn gì."
【 đinh, mục tiêu Đặng Cảnh Văn độ hảo cảm +1, trước mắt độ hảo cảm là 99】
【444: . . . . . . . . . . . . . . . . . . 】
【 Tạ Hà: ở trong mắt ba ba, tôi giống như một tên thiểu năng ấy nhỉ, mỉm cười ~ ing】
【444: từ cách diễn của ngài, quả thật là như thế. . . . . . _(:зゝ∠)_】
【 Tạ Hà: bất quá ba ba cuối cùng cũng thông suốt rồi, thật sự là đáng mừng. 】
【444: đó là do ngài dạy tốt! 】
【 Tạ Hà: làm sai liền biết nhận lỗi coi như cũng có một chút thành ý, có thể cho y 90 điểm. 】
【444: vậy ngài có tính chấp nhận lời xin lỗi này không ? O(∩_∩)O~】
【 Tạ Hà: lúc này, tôi đột nhiên lại nhớ tới một câu nói, nếu lời xin lỗi có thể giải quyết hết tất cả, còn cần tới cảnh sát để làm chi? 】
【444: . . . . . . ? 】
【 Tạ Hà: hơn nữa bảo bối à, em phải biết rằng, để tôi gọi hai tiếng ba ba này thì phải trả môt cái giá rất đắt, là cực kì đắt luôn ấy : )】
【444: . . . . . . Cho nên nói tóm lại, ngài rốt cuộc đem y dạy tốt rồi, nhưng cũng không tính toán phun ra hai từ ba ba này sao? 】
【 Tạ Hà: bảo bối, năng lực lý giải của em gần đây rất tiến bộ, tôi rất vui đó nha. 】
【444: đó là nhờ ngài dạy tốt, cười ngây ngô ~ ing 】
【 Tạ Hà: khách khí khách khí. 】
【444: . . . . . . 】
..............................
Đặng Cảnh Văn đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm đứa nhỏ vào lòng, dùng âm thanh cực kì ngột ngạt nói: "Xin lỗi, là lỗi của ba ba..."
Tạ Hà bị Đặng Cảnh Văn ôm vào trong ngực, toàn thân đều cứng nhắc như khúc gỗ, tựa như rơi vào giấc mộng, vì thế cũng không làm ra bất cứ phản kháng nào.
Đặng Cảnh Văn cảm nhận được sự cứng nhắc của đứa nhỏ trong lòng mình, lồng ngực đều tràn đầy cảm xúc thương tiếc, y rất muốn dùng hết sức lực mà ôm lấy nó, hôn nó, động viên nó, mà đây không phải là hành động của một người cha nên có, vì thế y chỉ duy trì động tác ban đầu, dùng âm thanh ôn nhu hơn nữa, nói: "Xin lỗi, trễ như vậy mà ta mới phát hiện ra... Ta là muốn bảo vệ con."
Qua một hồi sau, rốt cuộc Tạ Hà cũng lấy lại được tinh thần, thân thể của cậu hơi nhúc nhích, lập tức dùng sức đẩy Đặng Cảnh Văn ra, hai mắt đỏ chót, khàn giọng nói: "Đủ rồi! Đủ rồi! Ông còn muốn đùa giỡn tôi tới bao giờ nữa mới hết chán! Tôi nghe lời ông như vậy mà ông vẫn chưa cảm thấy đủ sao?!"
Trong mắt Đặng Cảnh Văn đều là một mảnh âm u, y nói: "Ta không phải là đùa giỡn con, ta là ba của con, sau này cũng sẽ không thương tổn con nữa."
Tạ Hà gắt gao nhìn y chằm chằm, đột nhiên lạnh lùng nói: "Không! Ông không phải!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.