Công Lược Tra Công Kia

Chương 32:




Lý Hồng Huyên trong mắt hiện lên thần sắc thống khổ, nửa ngày sau y mới buông tay xuống, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
Tạ Hà ngơ ngác đứng tại chỗ, tựa hồ vẫn chưa kịp phản ứng được tình huống hiện tại.
Lẽ nào Lý Hồng Huyên không phải là muốn đánh cậu?
Tôn Trạch Dương giậm chân một cái, vỗ cái trán khổ não vội đuổi theo sau, trong phòng chỉ còn lại Alan cùng cậu. Ánh mắt Alan ngưng đọng, đi tới trước mặt Tạ Hà, ôn nhu nói: "Không còn việc gì nữa, y đi rồi."
Tạ Hà đảo tầm mắt, kinh ngạc nhìn hắn, trên mặt tái nhợt, con ngươi đen láy còn hiện ra một mảnh hoảng hốt mê man.
Alan nhịn không được có chút đau lòng, hắn nhẹ nhàng nắm lấy vai của Tạ Hà, ghé tới bên tai Tạ Hà nói nhỏ: "Đừng sợ, em sẽ không để y làm tổn thương tới thầy."
Hắn biết rõ Lý Hồng Huyên nhất định sẽ không thể nào ra tay với thầy ấy, thế nhưng hắn không ngại khiến cho sự hiểu lầm này thêm sâu sắc đâu.
Đại khái là vì câu động viên này có tác dụng, cảm giác mà Alan mang tới cũng khiến thân thể đang run rẩy của Tạ Hà bình ổn lại, nhưng sau một khắc, Tạ Hà lại không chút do dự đẩy hắn ra, cúi gầm mặt nói, "Thầy phải đi."
Alan cảm thấy trước ngực vắng vẻ, thầy rời đi phảng phất như mang theo một phần nào đó của hắn đi theo... Hắn thật sự rất muốn cưỡng ép giữ thầy lại, nhưng trước mắt hắn không ngừng hiện lên ánh mắt thất vọng mà thầy từng nhìn hắn, cho nên cái gì hắn cũng không làm được, nếu không, kết cục của hắn so với Lý Hồng Huyên sợ rằng cũng chẳng khác gì nhau là mấy.
Thầy sợ Lý Hồng Huyên, cũng không còn tín nhiệm hắn nữa.
Nếu như khi đó hắn biết bản thân muốn có được người này tới vậy, hắn nhất định sẽ không ngại mà dùng thời gian chậm rãi cảm hoá thầy ấy, chứ không phải là chọn thủ đoạn ác liệt như vậy.
Alan cười khổ một tiếng, hai tròng mắt xanh lam chăm chú nhìn Tạ Hà, bên trong tràn đầy nhu tình cùng chân thành, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, trước đây em không nên đối với thầy như vậy. Em chỉ là quá thích thầy thôi."
Tạ Hà không đáp, trong mắt lộ ra e dè, tựa như đang nghĩ hắn có phải là đang chuẩn bị trò đùa mới hay không.
Alan trông thấy bộ dạng này, trong lòng rầu rĩ, miễn cưỡng nở nụ cười, "Tuy rằng thầy không tin em, nhưng em vẫn nguyện ý giúp thầy, thầy là bị Lý Hồng Huyên uy hiếp nên mới ở bên cạnh y đúng chứ? Có thể nói mọi chuyện ra với em không? Em có thể giúp được thầy đấy."
Trước đây Lý Hồng Huyên dựa vào sự lựa chọn của thầy mà bắt buộc hắn phải nhường nhịn, hắn hiện tại cũng có thể dùng cách đó đáp trả lại Lý Hồng Huyên.
Nhưng Tạ Hà lại lắc đầu, "Em ấy không có uy hiếp thầy, em ấy giúp thầy, là thầy tự nguyện."
Ánh mắt Alan loé lên, âm thanh càng thêm mềm mỏng: "Nói như vậy thầy là vì muốn trả ơn nên mới ở bên cạnh y? Y giúp thầy cái gì? Em cũng có thể giúp thầy, hơn nữa em cũng không cần thầy phải trả cái gì, chỉ cần thầy cho em một cơ hội để theo đuổi thầy lần nữa thôi là được rồi."
Đề nghị mê hoặc như vậy, trong mắt Tạ Hà thoáng qua một tia dao động, thế nhưng rất nhanh cậu vẫn là lắc đầu: "Không cần đâu."
Lý Hồng Huyên đã giúp cậu, cậu không phải là người lật lọng, hơn nữa Alan cũng không đáng để cậu tín nhiệm nữa.
Alan tuy rằng có chút thất vọng, nhưng vẫn là không có miễn cưỡng, chỉ nói: "Hiện tại thầy không có việc gì, nhưng nếu sau này xảy ra chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm em, được chứ?"
Tạ Hà nghi hoặc nhìn Alan, hắn tại sao lại muốn giúp mình... Lẽ nào những lời vừa nãy mà hắn nói là thật tâm? Hắn thật sự thích mình sao?
Người này tới tột cùng là có nên tin tưởng hay không? Trong mắt cậu dao động qua lại những cảm xúc phức tạp.
Alan biết cái gì gọi là cứ từ từ mà tiến, ngày hôm nay cứ vậy đi, thầy là người nhẹ dạ cả tin, chỉ cần hắn kiên trì một chút, một ngày đó sẽ được thầy đặc xá, cũng không phải là không thể ——
Chỉ cần có thể đạt được thứ mình muốn, dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng chẳng sao cả.
.................
Tạ Hà lúc trở về kí túc xá giáo viên vô cùng thích ý, còn không quên mang cơm hộp của mình trở về.
【444: kí chủ đại đại, có câu này em không biết có nên nói hay không. . . . . . 】
【 Tạ Hà : nói đi, bảo bối. 】
【444: ngài hôm nay làm như vậy, kỳ thật là vì muốn báo thù bữa cơm lần trước đúng không. . . . . . _(:зゝ∠)_】 tại sao nó nghĩ đi nghĩ lại chỉ có mỗi lí do này, rốt cuộc là tại sao lại nghĩ ra được mỗi cái lí do này !
【 Tạ Hà : tôi là người nhỏ mọn vậy sao? 】
【444: . . . . . . 】
【 Tạ Hà : được rồi, thật ra là có một chút : )】
【444: . . . . . . 】
Tạ Hà nghĩ mấy ngày nay Lý Hồng Huyên nhất định sẽ không tới tìm mình, chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy, đứa nhỏ kia phải cần mấy ngày mới có thể hồi sức lại được. Một tuần thảnh thơi cứ như vậy mà trôi qua, Lý Hồng Huyên quả nhiên không có tới tìm cậu, kết quả 444 lại là đứa sốt ruột trước.
【444: kí chủ đại đại! Lý Hồng Huyên sẽ không phải buông xuôi thật đó chứ? Σ( ° △°|||)】
【 Tạ Hà : sẽ không, y không phải người vô tình như vậy đâu. 】
【444: . . . . . . 】 luôn cảm thấy kí chủ đại đại từ khi tới cái thế giới này, nói câu nào cũng phải nghĩ ngược lại mới ra đúng ý mà kí chủ đại đại muốn nói, là ảo giác của nó sao? _(:зゝ∠)_
【 Tạ Hà : loại người như y, một khi muốn có thứ gì đó, dù có chết cũng sẽ không buông tay ra. Thằng nhỏ này chỉ mới có tí tuổi, chỉ hiểu được phải đoạt lấy, không hiểu cái gì là nhường nhịn, lại càng không hiểu được cái gì là tác thành. Yên tâm đi, y sẽ không buông tay ra đâu. 】
【 Tạ Hà : tôi thấy hiện tại cũng đã tới lúc rồi. 】
【444: A? Y muốn tới tìm ngài sao ? 】
【 Tạ Hà : không, là tôi đi tìm y , còn hơn là cứ bị động chờ đợi, tôi càng thích là người nắm giữ quyền chủ động trong tay. Mỉm cười ~ ing 】
Buổi tối thứ tư Tạ Hà đi tới phòng tự học ở thư viện, cậu đi vào liền nhìn thấy Lý Hồng Huyên, nhưng biểu hiện lại như không phát hiện thấy, trực tiếp hướng về phía khác mà đi.
Một lát sau, Tạ Hà mượn vài cuốn sách rồi ra ngoài, sau đó lại bị Từ Văn Hạo chặn đường ở hành lang.
Từ Văn Hạo tại thời điểm này luôn có mặt ở thư viện, mấy ngày nay hắn vẫn luôn muốn gặp Tạ Hà, nhưng vẫn là chưa tìm thấy cơ hội nào thích hợp, không nghĩ tới ngày hôm nay cư nhiên lại đụng mặt thầy ở thư viện, vì vậy Từ Văn Hạo liền lập tức đuổi theo.
"Thầy Tô!" Từ Văn Hạo kích động hô một tiếng.
Tạ Hà thầm nghĩ thật sự là một đứa nhỏ biết phối hợp, cậu lộ ra nụ cười ôn nhu thân thiết: "Bạn học Từ Văn Hạo."
"Thầy Tô, thật cảm ơn thầy!" Từ Văn Hạo trên mặt hiện ra một tia đỏ ửng, không biết tại sao, thầy Tô cứ mỗi lần lộ ra biểu tình ôn nhu như vậy, nhịp tim của hắn lại đập nhanh hơn hai nhịp. Hắn ho khan một tiếng để che giấu sự bối rối của mình, dùng ánh mắt cảm kích nhìn Tạ Hà, "Là thầy đã nhờ người giúp em, đúng không?"
Tạ Hà đầu tiên là sửng sốt, lập tức hỏi: "Chuyện của ba em, đã được giải quyết rồi?"
Từ Văn Hạo ra sức gật đầu, "Đúng, sau đó những người kia không còn tới tìm em nữa! Hơn nữa những sòng bài cũng không có cho ba em vào nữa, còn nói gặp một lần đánh một lần... Ông ấy bây giờ có muốn đánh bài cũng chẳng được đánh nữa, mỗi ngày đều nằm ở nhà đó!" Tuy rằng ba mình bị người ta đánh, nhưng giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, tựa như đã bỏ xuống được một gánh nặng.
Nhìn thấy sương mù trong mắt của học sinh mình lần nữa tản đi lộ ra ánh nắng mặt trời, Tạ Hà có chút xúc động theo, trong mắt cũng mang theo rực rỡ, thật tâm nói: "Vậy là quá tốt rồi."
"Cho nên... Thật phi thường cảm ơn thầy." Từ Văn Hạo bình tĩnh nhìn Tạ Hà, nghiêm túc nói.
【 đinh, Từ Văn Hạo độ hảo cảm +10, trước mắt độ hảo cảm là 90】
Tạ Hà cười cười, đang chuẩn bị nói không cần khách khí, bỗng nhiên ánh sáng trước mặt tối đi, một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt cậu, Tạ Hà ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt nhất thời đông cứng, trong mắt hiện lên thần sắc sợ hãi, mím chặt môi.
Từ Văn Hạo cũng nhìn thấy Lý Hồng Huyên, cùng y chào hỏi một tiếng, dù sao trước đây Lý Hồng Huyên cũng đã từng giúp hắn.
Nhưng Lý Hồng Huyên căn bản xem Từ Văn Hạo nhìn không khí, ngay cả một cái liếc mắt cùng lười cho hắn, trực tiếp hướng về phía Tạ Hà đi tới, ánh mắt thâm trầm nhìn cậu.
Tạ Hà theo bản năng muốn lùi về sau, thân thể bạc nhược có chút cứng ngắc, hiển nhiên đối với chuyện trước đó vẫn còn lưu lại sợ hãi.
Lý Hồng Huyên thu lại đau xót vừa hiện lên trong mắt, không chút cảm xúc nhìn Tạ Hà, lạnh nhạt nói: "Thầy Tô, tôi có chuyện muốn nói với thầy."
"A, à... Được..." Tạ Hà vội vàng nói.
Lý Hồng Huyên cảm thấy bộ dáng sợ sệt kia của Tạ Hà cực kì chói mắt, y chớp mắt, cật lực làm cho âm thanh của mình hoà hoãn lại một chút: "Chúng ta ra chỗ khác nói đi."
Tạ Hà gật đầu, quay đầu về hướng Từ Văn Hạo nói: "Thật không tiện, thầy có việc phải đi trước."
"Dạ được." Từ Văn Hạo nói.
Hắn cảm thấy bầu không khí giữa Tạ Hà cùng Lý Hồng Huyên có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra là chỗ nào. Bất quá Lý Hồng Huyên luôn là người lãnh đạm, thầy có chút e dè cũng là chuyện bình thường mà nhỉ? Đại khái là do hắn nghĩ nhiều rồi.
Từ Văn Hạo tạm biệt với Tạ Hà, liền chuẩn bị về vị trí của mình ở phòng tự học, thế nhưng đi được nửa đường lại bị Alan chặn đường. Từ Văn Hạo đối với Alan có ấn tượng không tốt, tên này ngoài mặt ôn nhu thân sĩ nhưng thật chất lại cùng tên Tôn Trạch Dương cá mè một lứa. Từ Văn Hạo nghi hoặc nhìn hắn, không biết Alan tới tìm mình làm gì.
Alan lịch sự cười với với hắn, hỏi: "Cậu mới cùng thầy Tô nói cái gì vậy?"
Từ Văn Hạo có chút cảnh giác, "Cậu hỏi cái này để làm gì?"
Alan thở dài, trong mắt lộ ra thần sắc lo lắng, "Tôi chỉ là muốn biết thầy dạo gần đây đang gặp chuyện khó khăn gì mà thôi."
Lần này Từ Văn Hạo có chút cuống lên, vội hỏi: "Thầy gặp chuyện khó khăn?"
"Đúng vậy." Alan chớp mắt một cái, "Tôi muốn giúp thầy ấy, nhưng thầy lại không chịu nói cho tôi rốt cuộc là chuyện gì. Mới vừa nhìn thấy hai người trò chuyện vui vẻ, cho nên tôi tưởng cậu cũng biết một chút, liền tới đây hỏi cậu nè."
Từ Văn Hạo lắc đầu, "Tôi cũng không biết, thầy ấy chưa từng nói mình gặp chuyện gì khó khăn cả."
Thần sắc trong mắt Alan hơi tối đi, "A, thật vậy sao?"
"Ừm." Từ Văn Hạo lo lắng, "Sớm biết thầy ấy có khó khăn, tôi đã hỏi rồi, thầy mới giúp tôi một chuyện lớn như vậy, tôi lại chẳng giúp gì được cho thầy ấy." Hắn nói, ão não cúi đầu.
Alan hơi cong khoé miệng, Từ Văn Hạo vì cúi đầu nên không có phát hiện ra.
Suy đoán của hắn đã được chứng thực, quả nhiên thầy khuất phục Lý Hồng Huyên là vì chuyện của Từ Văn Hạo, nếu đã tìm ra được nguyên nhân, dĩ nhiên là có thể hốt thuốc đúng bệnh rồi.
Ngữ khí Alan có chút thành khẩn: "Nếu đã như vậy, chúng ta cùng đi hỏi thầy ấy đi! Thầy ấy cứ như vậy, tôi thật sự rất lo lắng."
Từ Văn Hạo gật đầu liên tục: "Được, nếu đã biết, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn được."
Thầy tốt như vậy, đối với người không thân không quen lại vươn tay ra trợ giúp, hiện tại thầy gặp chuyện khó khăn, Từ Văn Hạo lòng như lửa đốt, hận không thể bay một phát tới bên người thầy! Thế nhưng hắn lại có chút bất an, thở dài, "Chỉ là tôi không biết bản thân có thể giúp gì được không nữa..."
Alan nở nụ cười, hắn sâu sắc nhìn Từ Văn Hạo một cái, "Tôi tin cậu nhất định giúp được."
...............
Tạ Hà cứng ngắc bước theo phía sau của Lý Hồng Huyên, rốt cuộc đi tới nơi hành lang hẻo lánh không bóng người mới dừng lại.
Lý Hồng Huyên không nói gì, liền dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn Tạ Hà, Tạ Hà bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, có chút co rúm, thế nhưng vẫn không dám bỏ đi, cứ vậy mà đàng hoàng đứng ở đó.
Lý Hồng Huyên buông xuống nắm tay ở bên hông, y hít sâu một hơi, mới giữ vững bình tĩnh của bản thân, mở miệng nói: "Tôi sẽ không bao giờ đánh thầy."
Tạ Hà sửng sốt, ngơ ngác nhìn y.
Lý Hồng Huyên không phải người thích đi giải thích với người khác, cho dù là đối mặt với cả trăm lời vu khống hãm hại cũng không thể làm y biến sắc, ngày hôm nay đứng trước mặt Tạ Hà, y lại lần nữa vứt bỏ kiêu ngạo của chính mình, tận sâu dưới đáy lòng, mong chiếm được sự tha thứ từ người này, "Tôi nói, tôi sẽ không bao giờ đánh thầy."
Thế nhưng Tạ Hà hiển nhiên không biết lúc nói ra câu này, y là có bao nhiêu khó khăn.
Tạ Hà gật đầu một cái, đối với lời y nói không có bất kì dị nghị nào, thuận theo mà đáp một tiếng: "Thầy biết rồi."
Lý Hồng Huyên tâm chìm xuống, thanh âm khàn khàn: "Thầy không tin?"
"Không, thầy tin mà!" Tạ Hà sắc mặt hơi tái nhợt, liều mạng lắc đầu, biểu thị bản thân tuyệt đối không hề hoài nghi với câu nói của y!
Trên mặt Lý Hồng Huyên chậm chạp lộ ra nụ cười tự giễu.
Y rốt cuộc là đang hi vọng xa vời cái gì vậy? Hi vọng câu nói này có thể làm cho thầy ấy quên hết tất cả những tổn thương mà y gây ra trước đây sao? Hi vọng cứ đơn giản như vậy là có thể cho qua lỗi lầm của mình, khiến thầy ấy lần nữa mở lòng ra với y sao?
Y dĩ nhiên biết những thứ này sẽ không bao giờ xảy ra.
Y lần đầu tiên giải thích với một người, mà người này căn bản không cần.
Y vốn còn muốn nói tôi thích thầy, thế nhưng căn bản không cần phải nói ra, bởi vì có nói đi nữa, bất quá cũng chỉ tự rước lấy nhục.
"Em... Em còn chuyện gì nữa không?" Tạ Hà sợ sệt đứng đó, nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Lý Hồng Huyên, đôi mắt kia lộ ra thần sắc u ám tựa như cho dù bão táp có đánh tới cũng vẫn ung dung bình tĩnh, nhìn nó, Tạ Hà chỉ cảm thấy tâm lý càng thêm bất an, hận không thể bỏ chạy khỏi bầu không khí ngột ngạt này.
Lý Hồng Huyên chăm chú nhìn sắc mặt tái nhợt của Tạ Hà, cố gắng gượng cười một cái: "Thầy, thầy một khắc cũng không muốn ở bên cạnh tôi đúng không?"
"Thầy không có..." Tạ Hà còn chưa nói hết, liền bị Lý Hồng Huyên một phát bắt được cánh tay, kéo vào nhà kho gần đó.
Nhà kho bình thường rất sạch sẽ, và tại thời gian này cũng sẽ không có người lui tới, Lý Hồng Huyên một cước đạp bay cửa, sau đó đem Tạ Hà ấn lên tường, chóp mũi đối diện chóp mũi, khoảng cách gần như vậy có thể bắt lấy từng chút một tâm tình biểu lộ ở trong đôi mắt trong suốt kia.
Trong đôi mắt kia chỉ có kinh hoảng, cùng... Sợ hãi.
Thật ghen tị thầy có thể làm ra biểu tình thân thiết như vậy đối với Từ Văn Hạo, có thể cùng bạn học khác kiên trì giảng giải cùng ôn hoà, đối với tất cả mọi người đều bình dị gần gũi, quan tâm che chở như thế, nhưng đối với y, mãi mãi cũng chỉ có sợ hãi.
Nếu như y cũng có thể được đôi mắt ôn nhu kia dõi theo... Được người này dụng tâm che chở, thì thật tốt bao nhiêu.
Bởi vì bản thân y lựa chọn bóng tối, nhìn thấy mọi người lợi dụng lẫn nhau, cho nên y không hề tin vào bất cứ ai trên thế giới này cả, nhưng có người lại có thể từ đầu đến cuối duy trì sự lương thiện kia, tựa như một vệt ánh nắng mặt trời xuất hiện trong đêm tối vậy. Y vốn có thể nắm giữ phần ấm áp này... Nhưng y lại ngu xuẩn ngông cuồng cùng tự đại mà bỏ lỡ nó.
Chỉ là cho dù là thế đi nữa, y cũng không muốn buông tay, chỉ muốn đem phần ấm áp này lưu lại tại thế giới riêng của y.
【444: kí chủ đại đại! Alan cùng Từ Văn Hạo đang tới đây ! 】
【 Tạ Hà : tôi đã biết : )】
Lý Hồng Huyên cúi đầu hôn lên môi Tạ Hà, nụ hôn của y, luôn là táo bạo cùng tràn ngập hàm xúc cướp đoạt, khiến người khác không thể nào chống đỡ được.
Tạ Hà khẽ run, thật vất vả mới thoát khỏi cái hôn làm người khác muốn nghẹt thở kia, gấp gáp thở hổn hển, trên khuôn mặt trắng nõn hiện ra một mạt đỏ ửng. Nửa ngày sau, cậu mới nhấc đôi mắt hơi ửng hồng, đôi môi bị hôn đến hiện ra màu sắc dụ người nhẹ nhàng run run, phun ra những lời cầu xin yếu ớt: "Không... Không nên ở chỗ này, được không..."
Bộ dáng khổ sở cầu xin kia, rõ ràng là đang từ chối, lại phảng phất như một loại mời gọi nào đó, khiến du͙ƈ vọиɠ từ dưới đáy lòng Lý Hồng Huyên dâng lên không một chút che giấu, rục rà rục rịch. Mấy ngày nay y vẫn luôn khắc chế bản thân mình, không xuất hiện trước mặt Tạ Hà, đợi đến lúc gặp mặt rồi, mới phát hiện hết thảy đều phí công, thầy vẫn dễ dàng khơi dậy từng cảm xúc của y, liền ngay cả một người luôn kiêu ngạo về định lực tự chủ như y cũng trở thành một trò cười. Y muốn, muốn tới phát điên.
Hai mắt Lý Hồng Huyên chìm xuống, âm thanh trầm thấp: "Tại sao? Kỳ thật bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào, thầy đều không muốn đúng không? Cái mà thầy không muốn, đó là chính tôi... Không liên quan gì tới địa điểm hay thời gian phải không."
"Không, không phải như vậy đâu..." Tạ Hà tránh né ánh mắt của Lý Hồng Huyên, nỗ lực tránh né, nhưng phía sau là bức tường, căn bản không còn chỗ để trốn.
"Nhưng là tôi muốn thầy, dù thầy không muốn tôi đi nữa." Lý Hồng Huyên cúi đầu, cắn vành tai Tạ Hà, thanh tuyến động tình lại mang theo một chút nghiêm nghị lạnh lùng, phảng phất như đang nói một lời tuyên bố vĩnh viễn, "Thầy không thoát khỏi tôi được đâu, thầy à."
Tạ Hà dùng ánh mắt sợ hãi nhìn y, "Em... Em nói chỉ cần hai tháng."
Lý Hồng Huyên nở nụ cười, nụ cười này mang theo một chút mùi vị tự giễu, "Đúng, là dùng chuyện của Từ Văn Hạo trao đổi, tôi nói là thầy theo tôi hai tháng. Thế nhưng tôi hiện tại đang hối hân, tôi cảm thấy hai tháng vẫn còn thiếu rất nhiều."
"Em làm sao lại có thể như vậy!" Tạ Hà khiếp sợ nhìn y, vừa tức vừa gấp.
"Tôi vì cái gì lại không thể?" Lý Hồng Huyên nhìn chằm chằm khuôn mặt Tạ Hà, ngữ khí chân thành, "Hay là nói, thấy muốn cả thế giới này đều nhìn thấy những tấm ảnh của thầy."
Đồng tử Tạ Hà co rút lại, "Những tấm ảnh, tôi... Tôi đã nghĩ chúng đã xoá hết rồi."
"Thật sự là ngây thơ khả ái khiến người khác càng muốn bắt nạt a..." Lý Hồng Huyên không muốn tiếp tục khắc chế bản thân nữa, cúi đầu xuống, lần thứ hai hôn lên bờ môi mềm mại kia, nhẹ nhàng thở một hơi, "Thầy à... Thầy đừng có hòng rời khỏi tôi..."
.........................
Lý Hồng Huyên ôn nhu hôn môi Tạ Hà, thành kính như vậy, tựa như đang đối với thần linh cao cao thượng thượng.
Thầy à, tôi yêu thầy.
Mặc dù thầy không biết đi nữa cũng không sao.
【 đinh, mục tiêu Lý Hồng Huyên độ hảo cảm độ +2, trước mặt độ hảo cảm là 92】
Từ Văn Hạo đứng ở cửa, đem hết tất thảy rót vào tai.
Mới bắt đầu còn có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện, đến lúc sau... Cũng chỉ còn nghe thấy tiếng thầy ngột ngạt cùng thống khổ cầu xin...
Kỳ thật từ lúc Lý Hồng Huyên nói ra là lấy chuyện của hắn ra để trao đổi, muốn thầy ở bên y hai tháng kia, Từ Văn Hạo đã không kiềm chế được xúc động của bản thân, muốn xông vào bên trong! Thế nhưng Alan ở phía sau lập tức liền gắt gao bưng kín miệng hắn! Ngăn cản hắn!
Từ Văn Hạo đôi mắt sung huyết, tại sao không cho hắn vào! Hắn muốn cứu thầy ấy ra! Đem thầy từ trong tay tên ác ma kia cứu ra! Hắn không cần thầy phải vì hắn mà trả một cái giá như thế này!
Thầy của hắn... Thầy của hắn, một người ôn nhu thiện lương như thế, tại sao bị đối xử như vậy!
Mãi đến tận âm thanh bên trong dần dần nhỏ đi, Alan mới thả lỏng tay ra, Từ Văn Hạo đã ấp ủ một trạng thái điên cuồng thật lâu hiện tại như cung tên lao tới, dùng sức đạp cửa một cái!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.