Công Lược Tra Công Kia

Chương 28:




Xác định chắc chắn Lý Hồng Huyên đi rồi không có quay lại, Tạ Hà mới từ trên giường đứng lên.
Tạ Hà thản nhiên vào phòng vệ sinh tắm táp sạch sẽ lại lần nữa, Lý Hồng Huyên là phát tiết trực tiếp vào cơ thể cậu, thằng oắt này không biết mang bao, lại còn không biết chăm sóc người già gì cả, thích là làm, hại nơi đó của cậu không ngừng chảy ra cái thứ kia. Bất quá Tạ Hà sẽ biết cách tẩy sạch thứ bên trong sao, làm một giáo sư thẳng nam chỉ yêu thích phụ nữ, làm sao sẽ chứ? Ha hả, trở về khẳng định sẽ sinh bệnh.
Tạ Hà luôn là người để ý tới tiểu tiết.
Mặc dù có chút miệt mài quá độ, bất quá mấy ngày nay quả thật rất quan trọng, Tạ Hà còn có những bước quan trọng khác cần phải đi, vì thế phải chống đỡ cơ thể mệt nhọc này mà trở về trường.
Cậu ở kí túc xá nằm cả một đêm, ngày hôm sau thức dậy, ở cửa hàng hệ thống đổi một chút mỹ thực, ăn uống no say xong, sau đó đi tới căn tin ở trường học, tiêu hết năm mao tiền mua một ổ bánh mì, bỏ thêm dưa muối miễn phí, ngồi ở một nơi không có vẻ gì là bắt mắt nhưng Lý Hồng Huyên có thể nhìn thấy tới mà gian nan gặm —— đây không phải là diễn, là thật sự quá no ăn không nổi, hơn nữa bánh mì còn rất khó ăn a : )
【444: kí chủ đại đại, làm vậy có giống như là mình đang cố ý hay không. . . . . 】 nó thân là hệ thống đều có chút không đỡ nổi . . . . . . _(:зゝ∠)_
【 Tạ Hà : đừng có ôm hi vọng nhiều về chỉ số thông minh của mấy thằng oắt này. 】
【444 : em cảm thấy Lý Hồng Huyên thoạt nhìn chỉ số thông minh rất cao mà. . . . . 】
【 Tạ Hà : bảo bối, đàn ông tại những tình huống bình thường thì may ra còn có thông minh một chút, nhưng đối mặt với bạn giường thì chỉ số thông minh rất khác nhau : )】
【444: . . . . . . 】
【 Tạ Hà : hơn nữa tôi làm màu lâu như vậy, chính là vì ngày hôm nay đó. 】
Lý Hồng Huyên theo thường lệ tới nhà ăn, vừa tiến vào, liền nhìn thấy Tạ Hà ngồi ở một góc gặm bánh mì. Đây cũng không phải lần đầu tiên Lý Hồng Huyên nhìn thấy Tạ Hà ở nhà ăn, giáo sư văn nhược yếu ớt luôn ngồi ở vị trí đó, ăn những thứ rẻ tiền nhất, một mình yên lặng, phảng phất như toàn bộ thế giới đều không có can hệ gì tới mình.
Y vốn không thèm để ý này nọ, trước cũng chưa từng, trên thế giới này có đủ loại người, luôn có người sống không quá tốt, y không có hứng muốn biết, cũng không quản làm gì.
Thế nhưng hôm nay, ngay lúc y đi vào, bản năng liền nhìn về hướng đó, ước chừng là đang chờ mong có thể thấy được thầy ấy, thầy ấy vẫn như trước một mình yên tĩnh ăn một cái bánh mì, một phần dưa muối. Hình ảnh bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng lại làm cho y nhíu nhíu mày, cảm thấy vô cùng ngứa mắt.
Sau đó, y liền trực tiếp đi qua.
Tôn Trạch Dương đi theo phía sau Lý Hồng Huyên, vốn cũng tính đi qua theo, nhưng nhìn thấy Tạ Hà, lập tức liền rẽ ngoặt sang hướng khác, gã mới không dám làm kì đà cản mũi đâu a!
Bánh mì ở nhà ăn thật sự rất không ngon, có điểm sáp, lại có chút cứng. Tạ Hà chậm rãi gặm, còn chưa được một nửa, chợt phát hiện đối diện có người ngồi xuống, tiếp theo đó liền có một tấm thẻ cơm quăng ở trên bàn.
Tạ Hà kinh ngạc ngẩng đầu, đợi cho thấy rõ là Lý Hồng Huyên rồi, trong mắt liền hiện lên một tia khiếp đảm, dè dặt nói: "Lý, bạn học Lý..."
Lý Hồng Huyên hơi nhướng mày, mình đáng sợ đến thế sao? Thanh âm y trầm xuống, "Gọi tên tôi."
Tạ Hà lộ ra một ánh mắt nghi hoặc, tựa hồ không hiểu điều này cần thiết sao, mà cậu vẫn là nghe lời đổi cách xưng hô, "Lý Hồng Huyên."
Lý Hồng Huyên đè lại khoé miệng muốn kéo lên, ngày hôm qua cái miệng non mềm này còn phát ra những tiếng rêи ɾỉ mê người, ngày hôm nay lại ôn nhu gọi tên y, cảm giác này thật không tồi, y nhàn nhạt nói: "Lập tức đi lấy cơm cho tôi, hai phần."
Tạ Hà nhìn đứa học sinh tựa như ác ma ở trước mặt mình nửa điểm làm thầy cũng vực dậy không nổi, nhận mệnh buông bánh mì xuống cầm lấy thẻ cơm. "Em ăn gì?"
"Thầy coi rồi tự chọn đi." Lý Hồng Huyên đuôi lông mày nhướn lên, một bộ ông đây không thiếu tiền, kiêu ngạo mà cho cậu một cái liếc mắt, "Không ngon thì đừng có trách tôi ác đấy."
Lời này tựa như đã doạ tới Tạ Hà, cậu vội vàng cầm lấy thẻ cơm lập tức đứng lên, mua những thứ mắc tiền nhất, bưng hai phần đầy trở về —— nói là nói như vậy, nhưng mấy món này cũng chỉ có hơn vài đồng tiền mà thôi. Bất quá so với ổ bánh mì kia hiển nhiên đã là vua của bữa tiệc rồi.
Tạ Hà đem bữa sáng đặt ở trước mặt Lý Hồng Huyên, thấp thỏm hỏi: "Đủ rồi chứ?"
Lý Hồng Huyên liếc Tạ Hà một cái, đáy mắt hiện lên ý cười, cái tên ngốc này thật sự nghĩ mình ăn nhiều như vậy sao? Tâm tình của y tuy rằng không tệ, nhưng mặt vẫn như cũ, không cảm xúc mà đem đẩy một phần qua Tạ Hà, "Đây là của thầy."
Tạ Hà lộ ra biểu tình kinh ngạc lại có chút cảm động, mà câu nói tiếp theo của Lý Hồng Huyên lại làm cho cậu đứng hình.
"Qúa gầy, ôm không thoải mái." Lý Hồng Huyên nhàn nhạt nói: "Mập thêm một chút mới tốt."
Lời này nói ra, Tạ Hà một nửa khẩu vị ăn cơm cũng không có, ánh mắt nhất thời trầm xuống.
Lý Hồng Huyên ung dung mà nhìn cậu, trên môi lộ ra nụ cười trêu tức, ngữ khí ẩn ẩn theo uy hiếp, "Toàn bộ đều ăn hết cho tôi, không cho để mứa."
Tạ Hà: "..."
Sau hai mươi phút, Tạ Hà rốt cuộc cũng đem miếng cuối cùng ăn xong, cậu có chút chống đỡ không nổi mà nước mắt cũng sắp trào ra, đáng thương mà trông mong nhìn về phía Lý Hồng Huyên.
Lý Hồng Huyên không thèm đếm xỉa tới lời cầu xin của Tạ Hà, cũng không có lấy lại thẻ cơm, ra lệnh: "Về sau mỗi bữa sáng thầy đều phải đi lấy cơm cho tôi, ăn cùng tôi." Nói xong liền xoay người rời đi.
【444: kí chủ đại đại, Lý Hồng Huyên đã đi rồi, nước mắt cũng có thu về rồi ạ O(∩_∩)O~】
【 Tạ Hà: tôi là khóc thật đó, em không nhận ra sao? 】
【444: Σ( °△°|||)︴ không thể nào! ! ! ! ! ! 】
【 Tạ Hà : thằng nhãi nhép khốn nạn này ép tôi phải ăn quá trời quá đất, hiện tại tôi chỉ muốn ói ra hết. . . . . . 】
【444 yếu ớt nói: vậy hiện tại phải làm sao bây giờ. . . . . . 】
【 Tạ Hà: đậu xanh. Tôi thật là thất sách, thật không ngờ học trò của tôi lại lãnh khốc vô tình đến thế, còn muốn gϊếŧ chết thầy của mình bằng cách này, suýt chút nữa là gây ra thảm kịch vườn trường rồi. 】
【444: . . . . . . Người ta, lần này hình như là có ý tốt. . . . . . Y cũng đâu có biết là ngài đã ăn sáng rồi đâu . . . . . . 】 lại còn ăn nhiều đến vậy nữa!
【 Tạ Hà : ha hả, thầy giáo tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng nha. 】
444: tam quan của kí chủ đại đại hình như không được bình thường thì phải làm sao bây giờ, tôi vẫn đang onl và sốt ruột chờ hồi âm! _(:зゝ∠)_
Tạ Hà cười lạnh trở lại ký túc xá, cũng may nội dung vở kịch cơ bản vẫn là dựa theo những gì mà cậu tính toán, kế hoạch tối nay bảo đảm triển khai thuận lợi.
Đến năm giờ chiều, Tạ Hà quả nhiên nhận được điện thoại của Lý Hồng Huyên, mệnh lệnh của Lý Hồng Huyên luôn luôn ngắn gọn, sạch sẽ lưu loát, "Tới khách sạn."
Tạ Hà cầm điện thoại trầm mặc một lát, mới nói: "Thầy. . . . . . Hiện tại có chút việc, có thể dời lại khi khác được không?"
Điện thoại bên kia ' ba ' một tiếng liền cắt đứt .
Ân, một lời không hợp liền cúp điện thoại, đứa nhỏ này về sau nhất định sẽ là một tên bá đạo tổng tài cho coi.
【 Tạ Hà : tôi đã nhận thẻ phòng, thẻ cơm, hiện tại chỉ thiếu cái thẻ ngân hàng giá trị vô hạn nữa mà thôi. 】
【444: em cảm thấy loại sự tình này đợi sau khi y tốt nghiệp rồi rất có thể cũng sẽ có đấy ạ. . . . . . 】
【 Tạ Hà : bảo bối, tôi chỉ là nói giỡn chơi thôi mà, em nhìn tôi thiếu tiền sao? Mỉm cười ~ ing 】
【444 lạnh lùng: . . . . . . Ồ. 】
【 Tạ Hà : tình trạng cơ thể của tôi hiện tại thế nào rồi? 】
【444: 38.6 độ, đã bắt đầu phát sốt rồi ạ. 】
【 Tạ Hà : tốt lắm: )】
Cứ tới mỗi ngày đầu tháng Tô Ngôn được phát lương thì em trai kế của cậu lại đúng giờ tới tìm cậu đòi tiền. Em trai kế của cậu học hành không tới đâu, không thể thi vào trường mà Tô Ngôn đang dạy, chỉ có thể học ở trường cao đẳng ở gần đó, Tô gia không phải là gia đình giàu có gì, nhưng vì được cha mẹ cưng chiều, em trai cậu vẫn như cũ mà sống rất sảng khoái, mà làm một đứa con trưởng bị ghẻ lạnh, địa vị của Tô Ngôn ở trong nhà là thấp nhất, từ nhỏ đến lớn cái gì cũng phải nhường cho em trai, sau này vất vả kiếm được công việc này, nhịn ăn nhịn mặc, còn phải cống nạp một phần lương cho em trai mình sài.
Lòng thiên vị của cha mẹ đã chảy về phương bắc không thể vãn hồi, tính cách của Tô Ngôn cũng mềm yếu xưa giờ, cho nên tới bây giờ vẫn chưa hề nghĩ tới phản kháng, hơn nữa dưới cái nhìn của cậu, cha mẹ dù sao cũng đã nuôi lớn cậu, cũng chưa từng ngược đãi hay đánh đập cậu, còn cho cậu đi học, cho nên không có lí do gì mà cậu làm những chuyện vong ân phụ nghĩa kia được, cho dù nhiều lúc người trong nhà rất quá đáng, cậu cũng đều nhịn.
Mà Tạ Hà cái người này, xưa này chỉ có người khác nhịn cậu, nào có chuyện cậu phải ngán tên nào, nhưng ai bĩu bây giờ cậu lại là Tô Ngôn a? Vì cái này OOC cũng không nhiều, huống chi, lần này còn có người chạy tới giúp cậu nữa mà.
Tạ Hà mỉm cười đem tiền lương lấy ra, chỉ để lại năm trăm cùng một ít tờ tiền lẻ, chờ cái thằng em trai trời đánh của mình tới giao hàng tận cửa.
Em trai kế làm chuyện gì cũng không xong, nhưng nói tới đòi tiền bảo đảm tích cực đúng giờ, sáu giờ liền chạy tới kí túc xá của Tạ Hà.
Vừa vào tới cửa liền cười toe toét ngồi xuống trên giường của Tạ Hà, oán giận nói: "Anh được nhận lương rồi đúng không? Em mấy ngày nay đói muốn chết, chờ anh tới cứu trợ đây!"
Tiền sinh hoạt của nó một tháng còn hơn gấp ba lần Tô Ngôn, lại còn mặt dày nói như vậy, Tạ Hà thầm nghĩ đúng là một thằng ất ơ phế vật, bất quá trên mặt lại trưng ra biểu tình ôn nhu trước giờ, mỉm cười nói, "Nhận rồi, em chờ chút để anh tới lấy cho em."
Em trai kế mặt mày hớn hở, tại chỗ đếm đếm, một lát sau sắc mặt liền trầm xuống "Tháng này làm sao lại ít như vậy?"
Tạ Hà lộ ra biểu tình quẫn bách, bởi vì tiền trước đó tích góp được đều trả cho Tôn Trạch Dương cả rồi, hơn nữa dù sao cũng phải tiêu xài nhiều cái, dĩ nhiên so với lúc trước ít hơn rất nhiều, mà loại chuyện như vậy bảo cậu làm sao mà mở miệng ra nói được? Cậu không giỏi nói dối, căng thẳng tới mặt cũng đỏ rần.
Em trai kế ngờ vực nhìn cậu, nói: "Anh không phải là có bạn gái rồi chứ?"
"Không, không có!" Tạ Hà vội vã phủ nhận.
Em trai kế thấy thế càng thêm nghi hoặc, con ngươi nó đảo một vòng, anh trai nếu có bạn gái, suy bụng ta ra bụng người, chắc chắn là phụ nữ đi, mới đầu tháng mà đã như vậy, sau này còn chỗ nào cho nó lấy tiền nữa chứ? Không được, nó phải nghĩ cách, em trai kế cười híp mắt: "Ngại ngùng cái gì, là người như thế nào? Giới thiệu cho em quen một chút đi."
Tạ Hà liên tục xua tay, "Không có, thật sự không có hẹn hò với ai cả."
Em trai kế một mặt không tin nhìn cậu.
Tạ Hà thở dài, bất đắc dĩ nhìn nó: "Tháng này là ngoại lệ, tháng sau sẽ không ít như vậy nữa, em đừng nghĩ bậy."
Em trai kế có chút không cam lòng, bất quá cũng không tiện bức tới đường cùng, vì vậy không thể làm gì khác hơn mà nói: "Vậy cũng được, bất quá nếu như anh có bạn gái, phải mang tới cho em nhìn một chút đó nha. Anh đơn thuần như vậy, chớ để phụ nữ xấu làm hư!"
Lý Hồng Huyên đứng ở bên ngoài nghe nửa ngày, rốt cuộc nhịn không nổi, đi thẳng một mạch vào bắt lấy cổ tay của nó, ánh mắt kia lạnh như băng tựa như đang nhìn một người chết!
Đây chính là người nhà của thầy ấy sao? Thầy ấy mỗi ngày đều chưa từng ăn qua một bữa cơm ngon, bánh mì dưa muối, nhịn ăn nhịn mặc, ngoại trừ lên lớp còn phải đi làm công nhiều nơi, nhọc nhằn khổ sở kiếm tiền cung dưỡng cho cái loại cặn bã này sao?! Luôn luôn hỉ nộ không rõ như y, đã thật lâu rồi chưa từng phẫn nộ như vậy!
Em trai kế sợ tới choáng váng, ở đâu nhảy ra một nam sinh đáng sợ như vậy a! Hơn nữa còn là một tay liền đem cả người nó nhấc lên, là ma vương tái thế hả?!
"Anh, anh! Cứu mạng a!" Em trai kế chỉ biết bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Tạ Hà cũng sợ đến choáng váng, cậu cũng chưa từng thấy Lý Hồng Huyên nổi giận như vậy, nghe thấy tiếng la mới nhất thời định hình lại, lá gan lớn ở đâu nhảy ra mà siết lấy cánh tay của Lý Hồng Huyên, "Em, em thả nó ra, em muốn làm gì?!"
Lý Hồng Huyên hung tợn nhìn cậu, đem Tạ Hà sắc mặt đều trắng bệch.
Tạ Hà âm thanh lập tức thấp xuống, cầu xin nhìn y, thấp giọng nói: "Em đừng làm tổn thương tới nó, có chuyện gì từ từ nói."
Lý Hồng Huyên nhìn thấy biểu tình sợ sệt này của Tạ Hà, lồng ngực chập trùng một chút, một luồng hoả khí không tên toát lên không có chỗ phát tiết! Mình rõ ràng là thay thầy ấy ra mặt, tại sao thầy ấy lại làm một bộ dáng tựa như mình mới là kẻ bắt nạt?! Lẽ nào em trai thầy ấy đối xử với thầy ấy như thế, thầy ấy nửa điểm cũng không có bất mãn sao? Cũng đúng... Bản thân mình là người ngoài, mình tức giận cái gì?
Lý Hồng Huyên thần sắc dần dần khôi phục lại lạnh nhạt, buông lỏng tay ra.
Em trai kế giành lại được tự do, lập tức trốn ra phía sau của Tạ Hà, sợ sệt nhìn Lý Hồng Huyên, nó ở bên ngoài lăn lộn cũng có mắt nhìn người, biết hạng người gì là không thể đắc tội đến.
Lý Hồng Huyên tuy rằng đã buông lỏng tay, nhưng tâm lí của y đến cùng cũng không có lấy một tia vui vẻ gì, không nghĩ cứ như thế liền bỏ qua, khoé miệng cong lên, lộ ra nụ cười lạnh như băng, nhìn về Tạ Hà nói: "Bảo sao khoản nợ kia làm sao lại chậm chạp mãi không chịu trả, thì ra không phải là không có tiền, mà là lén lút đưa cho người khác." Kia thân mình cao lớn, ánh mắt lãnh khốc, biểu tình hung ác, mười phần phong độ ác bá!
Em trai kế sắc mặt trắng bệch, đệch mợ, bảo sao tiền lại ít như vậy, thì ra là nợ nần người ta!
Tạ Hà sắc mặt cũng trắng theo, "Thầy, em... Lúc đó không phải đã nói, xoá nợ rồi sao?"
Lý Hồng Huyên tầm mắt khinh bỉ mà đảo qua em trai kế ở phía sau lưng Tạ Hà, cười nhạt: "Lúc đó tôi nghĩ là thầy thật sự không có tiền a, cho nên hiếm thấy mới tốt bụng một lần, ai biết lại bị lừa gạt, thầy thật ra là có tiền, chỉ là không muốn trả cho tôi mà thôi. Cho nên bây giờ tôi muốn lấy lại đấy, làm sao, có vấn đề gì?" Y hung ác như thế rơi vào mắt của hai người, liền khiến trong đầu họ nảy ra vô số các tư thế gϊếŧ người kinh hoàng nhất.
Tạ Hà run lẩy bẩy, mắt đều đỏ, giải thích: "Không phải, không phải, trước đó thật sự không có tiền, đây là mới nhận... Lương..."
Cậu còn muốn dựa vào lí lẽ biện luận, em trai kế bỗng nhiên kéo cậu lại, ân cần mà dâng số tiền kia lên hai tay, chê cười nói: "Đại ca! Trước đó em không biết tình huống của anh ấy, nếu anh ấy đã thiếu nợ anh, trả cho anh trước là chuyện đương nhiên! Tiền đưa anh nè!"
Lý Hồng Huyên tựa như cười mà không cười nhìn nó, không có đưa tay ra nhận.
Em trai kế chỉ cảm thấy hai chân của nó muốn nhũn ra, nó cũng coi như là linh hoạt, quay người liền đặt tiền ở trên bàn, tựa như cuối cùng cũng ném được trái khoai lang bỏng tay, cũng không nghĩ tới sống chết của anh trai mình, cười nói: "Đại ca, tiền em để lại, em đi trước, được không?"
Lý Hồng Huyên nhìn nó chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống, mới lạnh lùng phun ra một chứ: "Cút."
Em trai kế cút ngay lập tức, căn bản không có quay đầu lại, ném một mình anh trai đang run lẩy bẩy ở lại.
Lý Hồng Huyên mục đích đã đạt, lại không có chút nào vui vẻ, y dùng loại thần sắc châm biến nhìn Tạ Hà, bước tới từng bước, chậm rãi mở miệng: "Thế nào? Đây chính là đứa em trai bẻ bỏng mà thầy hết lòng cung dưỡng đấy à, nó thoạt nhìn không có nghĩ tới nếu để lại một mình thầy ở lại thì sẽ xảy ra hậu quả gì a."
Tạ Hà từ lúc em trai mình chạy đi, vẫn luôn cúi đầu không hé răng, bộ dáng im lặng này thật sự là chọc cho Lý Hồng Huyên giận điên, y nắm lấy cằm của Tạ Hà. Cưỡng ép Tạ Hà ngẩng đầu lên, kết quả thấy rõ ánh mắt của cậu rồi, lập tức liền dừng lại.
Trong cặp mắt kia không hề có sợ hãi, không có không cam lòng, chỉ có thản nhiên, bình thản thành thói quen, thật giống như đây đã là chuyện rất bình thường.
Sau một khắc, lửa giận trong lòng của Lý Hồng Huyên không hẹn mà bừng bừng cháy rực lên, ngớ ngẩn ngớ ngẩn thật sự là ngớ ngẩn! Làm sao lại có loại người ngớ ngẩn như vậy! Y đem Tạ Hà ấn lên tường, cười lạnh: "Nếu như thầy nguyện ý vì cái loại em trai này mà lỡ hẹn với tôi, tôi chắc chắn sẽ tức giận là chuyện không thể bàn cãi đó."
Tạ Hà bị ném lên tường liền phát ra một tiếng rên, nhưng cậu không có phản kháng, chỉ trầm thấp đáp: "Ừm... Xin lỗi."
"Xin lỗi?" Lý Hồng Huyên nheo mắt lại.
"Thầy, vừa nãy đã suy nghĩ lại, em... Kỳ thực không phải là muốn đòi tiền lại, đúng không?" Tạ Hà nhẹ nhàng chớp mắt, lông mi rung động, ngữ điệu bằng phẳng, "Em làm gì cần chút tiền cỏn con này chứ."
Lý Hồng Huyên ngừng lại, ngữ khí hơi hơi hoà hoãn, châm chọc nói: "Thì ra cũng không đến mức đần như vậy."
"Thầy phát hiện, em kì thật không phải là người xấu. Buổi sáng, em còn mua bữa sáng cho thầy." Tạ Hà ánh mắt sợ hãi, tựa như đang hoảng loạn, nhưng vẫn là lấy dũng khí nhìn y: "Cho nên thầy nghĩ, những gì mà em mới nói bất quá cũng chỉ là muốn giúp thầy, em là có lòng... Thật cảm ơn em."
Lý Hồng Huyên bị ánh mắt như vậy nhìn tới nhịp tim cũng chậm lại một nhịp, không hiểu vì cái gì, mới vừa nãy lửa giận cuồn cuộn nháy mắt liền tiêu tan không dấu vết.
"Cảm ơn... Tôi?" Lý Hồng Huyên nói câu này, biểu tình trên mặt có chút quái lạ. Y nghĩ tới nhất định thầy ấy sẽ oán trách y, hoặc là sợ sệt y, lại không hề nghĩ tới thầy ấy sẽ cảm ơn y.
Y có cái gì đáng để thầy ấy cảm ơn? Mặc kệ Tôn Trạch Dương cùng Alan hùa nhau chụp ảnh loã thể của thầy ấy, sau đó lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà khuất phục dưới chân mình, đối với những khó khăn của thầy ấy còn làm như không thấy, cho dù có vươn tay ra giúp đỡ, cũng là đòi lấy thù lao để bắt nạt thầy ấy, Lý Hồng Huyên cho là mình chưa từng làm chuyện gì đáng để thầy ấy phải cảm ơn, mà giờ khắc này, thầy ấy lại nhìn y, cảm ơn y.
Tạ Hà mím môi, chậm rãi nói: "Thật ra những câu nói trước kia của em, thầy hiểu hết, thế giới này không bao giờ có miếng bánh nào từ trên trời rớt xuống cả, càng không có bữa cơm nào miễn phí. Muốn đạt được thì phải cần trả một cái giá thật lớn. Thầy rất rõ chuyện này..."
Chỉ là cuộc đời này của cậu, luôn luôn vì một thứ gì đó mà phải trả ra một cái giá thật lớn, ngay tại thời điểm em trai được hưởng thụ sự yêu thương của cha mẹ, cậu liền lặng lẽ yên lặng một mình ở trong góc, muốn có được cái gì, liền cần làm việc, lấy lòng, trả giá. Sau này có công việc rồi cũng vậy, cậu chiếm được bất luận là thứ gì đi nữa, đều sẽ phải trả giá cho thứ đó.
"Cho nên thầy không có trách em, bởi vì thầy, cũng không có cái gì có thể đưa ra để cảm ơn em." Tạ Hà rũ mắt, "Ít nhất... Em vẫn chịu giúp thầy. Cho nên... Cảm ơn em."
Bởi vì trên thế giới này, đa số thời điểm, không phải là bạn muốn cầu xin sự giúp đỡ, cũng không phải bạn nguyện ý trả một cái giá thật lớn, là có người tới trợ giúp bạn.
Nếu như trước đó Lý Hồng Huyên không có giúp cậu, hoàn cảnh mà cậu đối mặt sợ rằng còn đáng sợ hơn lúc này rất nhiều.
Cậu không phải là một người được voi đòi tiên.
Tạ Hà phóng nhẹ thanh âm, từng câu từng chữ đều rót vào tai Lý Hồng Huyên, trong mắt y lần đầu tiên xuất hiện loại cảm xúc mê man bất định.
Mọi chuyện rốt cuộc là như vậy? Y như vậy, mà cũng có thể nhận được sự cảm kích từ thầy ấy sao? Rõ ràng y đã làm nhiều chuyện quá đáng như thế...
Mà điều càng làm y bất ngờ nhất chính là, người thầy mà y cho rằng ngu xuẩn đến mức không có thuốc chữa, thật ra cái gì cũng hiểu thấu, rõ ràng hết tất thảy... Chỉ là bởi vì hiểu được những thứ đó, dù cho biết rằng sẽ nhận lại vô vàn khổ đau, nhưng vẫn là chọn trở thành một người lương thiện.
Trên thế giới này, tại sao có thể tồn tại một người như vậy? Rõ ràng là người thông minh như thế, lại chọn cách sinh tồn thấp kém như vậy, một khắc cũng không từ bỏ ý niệm thiện lương trong lòng mình, nguyện ý dùng lòng bao dung to lớn nhất của mình để ôm lấy hết tất thảy ghê tởm trên thế giới này.
Thầy ấy không hề ngu xuẩn, chỉ là thiện lương. Bởi vì thiện lương, cho nên mới bị ức hiếp.
Nhưng mà người chân chính thiện lương không nên bị đối xử như thế.
Thầy của y, hẳn là phải được đối đãi tốt nhất mới đúng.
【 đinh, mục tiêu Lý Hồng Huyên độ hảo cảm +40, trước mắt độ hảo cảm là 80】
Lý Hồng Huyên nhìn Tạ Hà, thần sắc giữa đôi mắt nhu hoà xuống thấy rõ, thầy ấy cứ như vậy, chỉ là của mình y là được rồi, biểu tình tốt đẹp như thế, cũng chỉ có mình y thấy là đủ.
Y cúi đầu xuống, liền muốn hôn lên đôi môi của Tạ Hà.
Nhưng sau một khắc kia, thân thể Tạ Hà bỗng nhiên mềm nhũn, thuận theo vách tường mà trượt xuống sàn nhà, Lý Hồng Huyên trong lòng cả kinh, vội vàng ôm lấy Tạ Hà, nâng tay lên, mặt của Tạ Hà nóng tới bỏng tay!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.