Công Lược Tính Phúc

Chương 114: TG7 công lược vương gia hoa tâm 13




“Uy, là ta” Hắc ảnh bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm sạch sẽ thanh thúy làm cho Lan Cơ ngây ngẩn cả người.
“Lý công tử?” Lan Cơ kinh ngạc đình chỉ giãy giụa, hắc ảnh cư nhiên lại là Lý Tử Toàn.
Nhưng mà Lý Tử Toàn như thế nào lại có thể biết được nàng ở chỗ này? Hơn nữa, nàng làm sao có thể đột phá được vòng vây nghiêm ngặt của hành cung mà xông vào đây?
Lan Cơ trong lòng đề cao cảnh giác, chuyện này thực sự rất cổ quái….
“Ta tới cứu nàng” Lý Tử Toàn căm giận nói: “Bọn họ đều nói nàng đã chết, ta không tin, khi chúng ta gặp mặt còn rất tốt, như thế nào lại chết bất đắc kỳ tử? Ta liền biết cái này chính là do Hiên Viên Cảnh Hoằng  giở trò quỷ, hắn ta không muốn cho ta cùng ca ca gặp nàng”.
“Ca Ca?” Lan Cơ hoang mang nói, làm bộ như không biết gì.
“Ngạch…..Kỳ thật……” Lý Tử Toàn do dự nói ra thân phận thật của mình: “Kỳ thật ta là muội muội của Lý Tử Văn, Lý Tử Toàn”.
“Ngươi là nữ tử?” Lan Cơ vô cùng kinh ngạc, lại hỏi tiếp: “Là Cảnh Vương Phi tương lai”.
Nàng ở trước mặt Lý Tử Toàn trang một bộ mặt vô tội, khách sáo nói.
“Lan, Lan nhi…..Nàng đừng hiểu lầm, ta không phải, Hiên Viên Cảnh Hoằng cũng biết thức thời, cùng Hoàng Đế nói sẽ không cưới ta, cho nên ta và hắn sẽ không thành thân” Đầu tiên Lý Tử Toàn không tìm ra được lý do, cảm thấy vô cùng lo lắng, sau đó như đinh đóng cột, phủi sạch mọi quan hệ với Hiên Viên Cảnh Hoằng.
“Vậy ngươi…. Ngươi làm sao biết ta ở chỗ này?” Lan Cơ che cái miệng nhỏ lại, tỏ vẻ kinh ngạc.
“Ai nha, cũng may mà có nàng hỏi không thì ta cũng quên mất, nàng mau cùng ta rời khỏi nơi này” Lý Tử Toàn nôn nóng nhỏ giọng nói.
Lan Cơ sửng sốt, nàng định mở miệng thì lại có một bóng đen xuất hiện ở mép giường của nàng, chỉ nghe thấy một đạo thanh âm quen tai: “Toàn nhi, ngươi còn cùng tiện nhân này nói những lời vô nghĩa như vậy làm gì, muốn mang nàng ta đi thì nhanh lên, chỉ sợ nàng ta ước gì muội không có quan hệ gì với Hiên Viên Cảnh Hoằng”.
Người nọ nói xong, trực tiếp duỗi tay ra lôi Lan Cơ đứng dậy.
Lan Cơ cả kinh, không ngừng giãy giụa, người này……Rõ ràng là Lý Tử Văn…..
Huynh muội bọn họ như thế nào lại…..
Nàng cả kinh nói: “Lý công tử…..Các ngươi…..”.
“Ca, huynh nhẹ tay một chút” Lý Tử Toàn sốt ruột, thấp giọng rống ca ca một tiếng, sau đó ngữ khí lại nhẹ nhàng trấn an Lan Cơ: “Lan nhi, nàng yên tâm, chúng ta sẽ không tổn thương nàng, chỉ là giải thoát cho nàng mà thôi”.
“Cứu ta? Nhưng mà…Ta ở chỗ này rất tốt a” Lan Cơ làm bộ hoang mang khó hiểu.
Lời này của nàng rước lấy một cái hừ lạnh của Lý Tử Văn: “Ngươi đương nhiên là tốt, chính là cái nha đầu này lại không chịu tin, cho rằng ngươi bị cầm tù, bị ngược đãi, cũng không biết ngươi cho nàng uống mê hồn gì, ngươi thật có bản lĩnh, có thể làm cho huynh muội bọn ta hồn siêu phách lạc”
“Lý công tử…..Ta….” Lan Cơ khó có thể mở miệng, xem ra Lý Tử Văn đối với sự tình lần trước do Hiên Viên Cảnh Hoằng gây ra đã ghi thù, cho nên cũng đã ghi thù luôn cả nàng.
“Ca, sao huynh có thể nói Lan nhi như vậy” Lý Tử Toàn thấp giọng trách cứ, lại sốt ruột nói: “Lan nhi, thời gian không còn sớm, nàng mau cùng chúng ta rời khỏi nơi này, chờ đến khi chúng ta thoát khỏi đây, ta sẽ giải thích mọi chuyện với nàng”
Nói xong, Lý Tử Toàn liền lôi kéo Lan Cơ rời đi.
“Nhưng mà ta….” Lan Cơ giãy giụa, do dự nói, nhưng mà lời nói của nàng còn chưa nói xong thì cửa phòng bỗng nhiên cạch một tiếng, bị người ở bên ngoài mở ra, một tốp binh lính cầm đuốc nối đuôi nhau chạy vào, nguyên bản phòng ốc tối tăm bỗng chốc sáng trưng.
Lý Tử Toàn cùng Lan Cơ lập tức luống cuống, chỉ có Lý Tử Văn là vẻ mặt đen thui nhìn chằm chằm vào nam nhân chậm rãi đi vào.
“Hai vị đêm khuya tới đây, Bổn vương thất lễ, đã không kịp đón tiếp” Hiên Viên Cảnh Hoằng ngoài cười nhưng bên trong lại không cười nhìn Lý Tử Văn.
“Không phải là ngươi cùng Nạp Lan Vân Liệt đã tiến cung rồi sao?” Lý Tử Văn âm trầm nhìn Hiên Viên Cảnh Hoằng.
“Nếu như Bổn vương về sớm hai canh giờ, chỉ sợ Bổn vương sẽ bỏ qua một màn đặc sắc này. Người đâu, đem bọn họ áp xuống cho ta”  Hắn vừa hạ lệnh, lập tức có bốn binh lính đem huynh muội Lý gia bắt lại.
“Vương gia….” Lan Cơ không đành lòng muốn cầu xin nhưng lại bị ánh mắt hung hăng sắc bén của Hiên Viên Cảnh Hoằng dọa sợ, lập tức im lặng.
Chờ cho đến khi trong phòng chỉ còn lại nàng cùng hắn, hắn mới mở miệng nói: “Tin tức đều là do ta cố tình cho người tiết lộ cho bọn họ”
Lan Cơ lập tức ngây người.
“Lý Tử Văn là nhi tử duy nhất của Lý Thừa tướng, nếu hắn và muội muội của hắn làm con tin, lão gia hỏa kia sẽ không còn trung thành với Hoàng Đế” Hắn cười lạnh.
Lan Cơ thất thần, nàng hoàn toàn không nghĩ ra, Hiên Viên Cảnh Hoằng lại dùng nàng làm con mồi để nhử huynh muội Lý gia cắn câu, sau đó dùng bọn họ để uy hiếp Lý Thừa tướng.
Một bên là nhi tử cùng nữ nhi thân sinh, một bên là muội muội cùng cháu trai.
Hiên Viên Cảnh Hoằng bỗng nhiên tiến lại chỗ nàng, nói nhỏ bên tai nàng: “Hơn nữa, nàng ở trước mặt Lý Tử Toàn diễn cũng không tồi, ngay cả Bổn vương cũng thiếu chút nữa liền tin”.
Lan Cơ đột nhiên mở to hai mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.