Công Lược Nam Thần Vũ Trụ

Chương 298: Chương 298






Edit: Cam Canh
Chương 298
Hoàng hậu hiện tại đã thay đổi, so với trước kia càng tốt.
Hắn quyết định, dù sau khi tuyển tú, tân nhân vào cung, hắn cũng sẽ càng sủng ái hoàng hậu, cho nàng nhiều thể diện.
Nhớ tình yêu, nhớ nhiệt tình, hắn cởi quần áo.
Thậm chí, bởi vì cho hoàng hậu mặt mũi, lúc này, hắn không cho cung nữ hầu hạ.
Hơi nước lượn lờ.
Trong nước cánh hoa nổi lơ lửng, có một loại hương khí làm người mê say.
Làm hắn nhịn không được hồi tưởng lúc hắn thiếu niên.
Đều nói nay không bằng cũ, người không bằng mới.
Nhưng không thể không thừa nhận, ở trong lòng hắn có góc thuộc về hoàng hậu.

Hoàng Hậu là nguyên phối của hắn, là nữ nhân có ý nghĩa với hắn.
Nàng lớn lên xinh đẹp, lại anh tư táp sảng.
Có một loại khí chất độc đáo hắn đặc biệt thích.
Đến bây giờ, hắn còn hồi tưởng, tay thô của hắn, lướt qua thân thể kiều mềm của nàng, cảm thụ vẻ mặt nàng kiều tiếu và dáng vẻ nàng rên rỉ dưới thân hắn......!
Tay nàng sẽ ôm cổ hắn, ở bên tai hắn kêu nhẹ nhàng mềm mại......!
Nghĩ đến đây, thân thể hắn nóng lên.
Nhắm mắt lại, dựa vào bể tắm, phía sau, truyền đến tiếng bước chân.
Hắn đã phân phó các cung nữ đều lui xuống, lúc này xuất hiện, còn có thể là ai?
Hoàng hậu vẫn như trong trí nhớ, nghịch ngợm như vậy.
Lại nói tiếp, hắn cũng thật hoài niệm hoàng hậu linh động lại hoạt bát......?
Hắn khép hờ mắt, cảm giác nữ nhân chậm rãi đi tới phía sau hắn.
Sau đó, hắn nghe được âm sột sột soạt soạt thoát y.
Sau đó, nữ nhân chậm rãi vào trong nước, ở trong nước chậm rãi dịch tới bên người hắn, tay mềm mại, sờ lên thân thể hắn......!
Hắn chỉ thấy cả người đều nóng.
Tình như muốn phun trào mà ra, hắn lại đè nén xuống, "Nàng gấp không chờ nổi sao?"
Mà lúc này, nữ nhân đã cầm lấy cực đại của hắn, nghe xong lời này, vòng eo nàng uốn éo, cực đại của nam nhân vào rừng rậm tư mật của nàng!
Hoàng đế lập tức tiến vào trong cực lạc, vì thoả mãn cực hạn tâm linh cùng thân thể, hai mắt mê mang, một bàn tay, ôm vòng eo nữ nhân, một cái tay khác, lại nắm lấy ngực mềm mại......!
Chỉ là ngực này, tựa hồ so với trong ấn tượng của hắn lớn hơn rất nhiều.
Hắn mỉm cười tránh mắt, trêu đùa, "Trẫm không biết hoàng hậu lại như thế chết đói......!Trẫm phải thỏa mãn nàng thật tốt......"
Chỉ là lời còn chưa xong, hắn liền nhìn nữ nhân trước mặt ôm hắn khóc thút thít.
Dáng người đẫy đà, bộ ngực rủ xuống, vô lực mềm yếu, bộ dáng anh anh khóc thút thít —— người này, nào phải hoàng hậu? Rõ ràng là người khác!
"Sao lại là ngươi?"
Mà nữ nhân kia cũng vẻ mặt không thể tin, "Quân Trạch, thiếp là Tiểu Phiên Nhi, chàng thế mà cho rằng thiếp là hoàng hậu?"
Một hồi lâu hắn mới phản ứng lại Phượng Phiên Vũ là ai!
Hắn sớm đã không yêu Phượng Phiên Vũ —— lúc trước yêu đến oanh oanh liệt liệt, theo năm tháng trôi đi, cũng chỉ là chuyện cũ.
Huống chi thân phận Phượng Phiên Vũ xấu hổ, sinh đứa nhỏ cũng tiền đồ khó lường.
Vì một Phượng Phiên Vũ, nháo đến đế hậu bất hoà, đại thần can gián, đáng giá sao?
Cùng Phượng Phiên Vũ ở bên nhau, cơ hồ có thể nói là chuyện hắn mê muội mất ý chí nhất.
Chẳng qua, không phải nàng đang ở hành cung sao?
Vì cái gì xuất hiện trước mặt hắn?
"Hoàng hậu? Hoàng hậu đâu!"
Phượng Phiên Vũ khóc càng thêm lợi hại, ôm vòng eo hắn không buông tay.
Rõ ràng hắn đã mềm, nàng lại vẫn không chịu để hắn rời khỏi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.