Công Lược Nam Thần Vũ Trụ

Chương 275: Chương 275






Edit: Nương Cter
Chương 275
Kiều An còn chưa đi vào đã nghe được tiếng cười như chuông bạc lanh lảnh.
Dám ở Càn Thanh cung cười đùa như vậy, trừ Hoàng Quý Phi Trầm Hoa Hi còn có thể là ai?
Kiều An từ từ đi vào.
Đây là lần đầu cô thấy người đàn ông làm nguyên chủ khốn đốn cả đời.
Dáng vẻ anh tuấn, đăng cơ 15 năm, dưới sự thống trị của hắn toàn bộ đế quốc vô cùng gọn gàng ngăn nắp*.
Uy thế càng thêm vọng trọng.
Liếc mắt nhìn cũng khiến người sinh lòng kính sợ.
Năm tháng có vẻ phá lệ ưu ái hắn.
Hắn 33 tuổi, dung nhan vẫn như trong trí nhớ càng thêm tuấn mỹ nhưng so với niên thiếu thì thêm phần sắc bén.
Hàm chặt gắt gao ám chỉ hắn là đế vương cay nghiệt thiếu tình cảm.
Đôi mắt nhìn như bình tĩnh lại mang theo lực uy hiếp bức người lại không lúc nào là không tỏ rõ sự khống chế quyền lực.
Mà Trầm Hoa Hi đứng bên cạnh, cung trang màu hồng tôn lên dáng người như liễu đào của nàng ta.
Nàng ta so với nguyên chủ cũng chỉ nhỏ hơn vài tuổi, cố tình mi thục hàm tình mang theo nét thiếu nữ hờn dỗi.

Nhìn thấy nàng tiến vào lại tỏ ra như không nhìn thấy Kiều An.
Thẳng đến khi Kiều An hành lễ mới như phát hiện nàng vào.
Theo lý mà nói Hoàng Hậu phân vị so với Hoàng Quý Phi cao hơn.
Kiều An hành lễ Trầm Hoa Hi đứng bên cạnh nghiêng thân mình, tránh lễ sơ sài.
Trầm Hoa Hi yên tâm thoải mái đứng.
Sau đó như thể ý thức được Hoàng Hậu đến, đứng bên cạnh Hoàng đế phúc lễ.
Cái lễ này ngược lại cung cung kính kính, không có chỗ nào để chê.
— Trầm Hoa Hi chính là người như vậy.
Nhìn bề ngoài thật hoà khí, thật làm người vừa lòng.
Nhưng lòng dạ thì lại khiến người ta thấy ghê tởm.
Muốn phát tác ra thì bị chê là nhỏ mọn; còn không nói là chịu ấm ức trong lòng.
Còn khăng khăng cứ nói mãi một chủ đề, hoàng đế sẽ cho rằng ngươi là người thích nắm mãi không buông, càng khiến lòng thêm chán ghét.
Nguyên chủ chính vì như vậy mà bị chọc cho tức một bụng.

Nhưng nàng ta mỗi lần đều bóp ở điểm yếu, chưa hề vượt ranh giới.
Đơn giản là chán ghét ngươi, cho ngươi ăn thiệt.
Đường đường là Hoàng Hậu lại cùng nàng ta so đo, có phần mất thân phận.
Còn để cho hoàng đế cảm thấy ngươi bụng dạ hẹp hòi.
Loại chiêu trò nhỏ nhặt này Kiều An cũng không để ở trong mắt.
Cô muốn nói nguyên chủ quá kiêu ngạo.
Đối phó thứ người như Trầm Hoa Hi, không cần phải dùng thủ đoạn quân tử.
Trầm Hoa Hi mặt đang nở nụ cười đầy chân thành ca ngợi Kiều An đã lâu không thấy, khí sắc ngày càng hồng nhuận, phú quý đoan chính.
Mà Kiều An cũng mặt đầy chân thành đối với hoàng đế cười nói, "Hoàng thượng thật là có phúc, nhiều năm như vậy, lại có Hi Nhi muội muội khả ái phụng bồi."
Nàng vừa nói, không chỉ Trầm Hoa Hi sợ ngây người.
Ngay cả Hoàng đế cũng khẽ nâng chân mày, tựa hồ không tin đây là lời nàng nói ra.
Hoàng Hậu phá lệ ra Khôn Ninh cung, vậy mà còn nói những lời khiến người sợ hãi.
Ai mà không biết Hoàng Hậu ghen tuông, thấy Hoàng Quý Phi tới bây giờ cũng chưa cho nàng ta một sắc mặt tốt.
Nhưng hôm nay, biểu tình của nàng vô cũng ấm áp, nhìn Hoàng Quý Phi bằng ánh mắt vô cùng nhu hoà.
"Những năm này, bổn cung thật sự phải cảm ơn ngươi." Kiều An nhiệt tình kéo tay Trầm Hoa Hi, cười vô cùng hiền tuệ, "Thân là Hoàng Hậu, bởi vì người yếu nhiều bệnh, những năm này đều không thể chiếu cố Hoàng thượng, vậy mà để ngươi thay ta chăm sóc Hoàng thượng.
Ngươi xem, cả người gầy gương mặt xanh xao.
Hi Nhi ngươi yên tâm, nhiều năm như vậy, ngươi đối với Hoàng thượng tận tụy ta đều để ở trong mắt, không có công lao cũng có khổ lao.
Vì vậy cho nên hôm nay, bổn cung đưa cho ngươi vòng ngọc gia truyền, hi vọng ngươi sau này có thể như các năm vừa qua mà tận tâm tận lực.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.